Tốc độ đi đón báo con của Khôn rất là nhanh, Đinh Tiếu bọn họ còn chưa thái xong thịt đâu, Khôn liền ngậm một quả cầu trắng trở lại.
Đinh Tiếu nhìn Khôn ngậm báo con trở về, lông tơ đều dựng đứng hết cả lên: "Anh anh anh mau há miệng ra cho em!" Anh tưởng là tiểu ấu tể giống đực sao! Bị cái miệng đại lão hổ này của anh ngậm lấy, có còn da nữa hay không!
Nhưng sau khi báo con được an toàn mà đặt trong lòng ngực Đinh Tiếu, ngoại trừ có chút nước miếng ở sau lưng ra, thật đúng là không bị làm sao hết. Ngược lại khi báo con bị buông xuống, còn đang ở trong lòng ngực Tiếu Tiếu lại hướng về phía đại lão hổ kêu to hai tiếng. Hoàn toàn là bộ dáng ỷ lại cùng lưu luyến: "Vật nhỏ, ngươi còn muốn bị hắn nuốt mất sao!"
Sau khi Khôn biến lại thành hình người, cười xoa xoa đầu Tiếu Tiếu: "Nó còn chưa mở mắt, chỉ dựa vào khí vị để phân biệt đồ vật, hiện tại trên người nó có hương vị của ta, cho nên tương đối tin tưởng ta."
Đinh Tiếu bĩu môi, chẳng lẽ mình cũng phải nhổ nước miếng lên người báo con? Thôi, báo con có thể thân cận với Khôn cũng tốt, nếu khiến Khôn cũng thực thích nó thì càng tốt. So với động vật bé xíu như đậu hầu, vẫn là báo tuyết đáng tin cậy hơn một chút. Vật nhỏ chưa mở mắt càng tốt, chờ nó mở mắt, người đầu tiên nó nhìn thấy là mình và Khôn, về sau có lẽ sẽ rất nghe lời!
"Khôn, con báo mẹ kia anh xử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-xuyen-viet-suu-tam-my-thuc/184063/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.