🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Con đường y học của Thẩm Biệt và Phí Lâm đi theo hai hướng khác nhau.

Phí Lâm một lòng một dạ chỉ tập trung vào công việc trước mắt, chỉ nghiên cứu những việc liên quan đến lâm sàng, phẫu thuật, sau khi du học ở nước ngoài về cũng chỉ làm công việc tuyến đầu, anh không cảm thấy mệt, ở bệnh viện cũng như ở nhà vậy.

Còn Thẩm Biệt thì đúng là một chiến binh lục giác.

Từ khi học đại học hắn không chỉ đứng đầu chuyên ngành mà còn theo giáo viên làm thí nghiệm, kỳ nghỉ hè và đông thì đi du học ở nước ngoài. Mấy năm học thạc sĩ tiến sĩ thì ra sức thực hành phẫu thuật, cải tiến kỹ thuật, giáo viên của hắn làm gì cũng mang hắn theo để mở mang tầm mắt, tốt nghiệp còn đi tu nghiệp ở nước ngoài một năm.

Về nước thì vừa làm lâm sàng vừa nghiên cứu khoa học, đi đến đâu cũng được chào đón. Vì ở lại bệnh viện trực thuộc số 1, giáo viên của hắn cố ý bồi dưỡng hắn vào vị trí hành chính, việc giao tiếp với mọi người hắn cũng làm rất thuận lợi.

Sau này không làm lâm sàng nữa lại một chân bước vào lĩnh vực sinh học, dược phẩm, thiết bị y tế. Tuy nói là chuyên về khoa tiết niệu nhưng thực tế thì toàn bộ phạm vi y học hắn đều có thể chạm vào.

Tất nhiên, năng lực của bản thân hắn chỉ là một mặt. Có thể làm mọi thứ suôn sẻ như vậy cũng có liên quan đến việc gia đình hắn có điều kiện để hắn thoải mái làm theo ý mình.

Một người là tận hưởng quá trình phẫu thuật, một người là yêu thích sự nghiệp y học.

Vì vậy, trải nghiệm đã tạo nên hai khí chất hoàn toàn khác biệt, ở những buổi họp chính thức, hai người họ thật sự rất giống giáo viên dẫn theo một học sinh.

Quan hệ của Thẩm Biệt và Phí Lâm đã như thế này rồi. Tuy rằng từ đầu đến cuối chưa từng nói rõ những quy trình như “Em làm bạn trai anh nhé?” “Được thôi”, nhưng nếu làm rồi mà còn coi như không có gì, thì Phí Lâm sẽ đánh cho Thẩm Biệt móm mồm.

Với tiền đề quan hệ đã như vậy, Phí Lâm theo Thẩm Biệt bắt đầu một ngày tham quan công việc của giáo sư.

Thẩm Biệt có trong tay đủ loại đề tài nghiên cứu, làm ra thành quả trong phòng thí nghiệm, rồi lấy bằng sáng chế, kết nối với các doanh nghiệp, chuyển hóa thành quả, ngồi chờ chia lợi nhuận, tài sản cứ thế tăng lên ầm ầm.

Lần này đến Kinh Châu ký kết xong hợp đồng thuốc trị ung thư thận thế nào cũng phải về phòng thí nghiệm thuốc lộ mặt một chút.

Khi hai người vai kề vai xuất hiện ở văn phòng của phòng thí nghiệm, có người mắt tinh, kêu lên một tiếng: “Ông chủ!”

Văn phòng sáng sủa sạch sẽ, rất nhiều thiết bị điều khiển đều ở đây, những người đang cắm cúi làm việc trong những ngăn ô vuông lập tức ngẩng đầu lên.

Sau đó bọn họ thấy bên cạnh Thẩm Biệt có một người đeo kính, trông có vẻ hơi dữ dằn là Phí Lâm, lại có người hỏi một tiếng: “Bác sĩ Thẩm, đây là sinh viên mới của anh à?”

Tháng sáu, việc tuyển sinh thạc sĩ và tiến sĩ đã kết thúc, có thể bắt đầu lôi ra làm việc rồi.

Phí Lâm và Thẩm Biệt đều sững lại một chút, Thẩm Biệt nghiêng đầu đánh giá Phí Lâm, đúng là rất giống một sinh viên mà. Phí Lâm thầm nghĩ, mình trông có vẻ gà vậy sao?

Thẩm Biệt quay người lại, giải thích với mọi người: “Đây là chủ nhiệm của tôi.” giọng nói ôn hòa bình tĩnh, lặp lại một lần nữa, “Chủ nhiệm ở bệnh viện số 3 của tôi, Phí Lâm.”

Chủ nhiệm của tôi.

Phí Lâm nắm chặt tay, kìm nén h.am mu.ốn cưỡng hôn Thẩm Biệt ngay tại chỗ.

“Là một bác sĩ khoa tiết niệu rất xuất sắc.” Thẩm Biệt mỉm cười giới thiệu, sau đó vung tay xuống bắt đầu nói chuyện chính, “Mấy tháng trước vì thuốc mới, mọi người đều vất vả rồi, lần này ký kết rất thuận lợi, nhiều hơn dự kiến ba điểm lợi nhuận. Phần này sau này sẽ chia cho mọi người. Tiếp theo có thể bàn bạc đổi ca, thoải mái tận hưởng kỳ nghỉ!”

Phí Lâm đứng bên cạnh nhìn, nhân viên ở đây tươi cười vây quanh Thẩm Biệt, lớn tiếng trò chuyện, Thẩm Biệt cười đáp lại bọn họ.

Phí Lâm đột nhiên nhớ lại lần đầu Thẩm Biệt đến khoa cũng hào phóng hứa hẹn thưởng cho mọi người trong khoa như vậy. Đương nhiên cuối cùng cũng làm được, vừa ân vừa uy, hắn vẫn luôn như vậy mà.

So sánh một chút hình như mình thật sự giống một học sinh tiểu học.

Phí Lâm lắc đầu, hình như anh rơi vào vòng luẩn quẩn tự ngược đãi bản thân rồi. Thẩm Biệt cũng không nói gì làm gì nhưng anh tự nhiên có chút tự ti, đã mấy lần rồi.

Thẩm Biệt làm anh cảm thấy mình nên làm chút thay đổi, không thể cứ mãi ở trong vùng an toàn được.

Muốn cùng Thẩm Biệt tỏa sáng.

“Đi thôi, đến văn phòng của anh.” Thẩm Biệt vỗ vai Phí Lâm, đánh thức anh.

“A! Trông trẻ quá!”

“Ông chủ đúng là vì công việc ở bệnh viện số 3 mà ép việc ở bên này xuống mà…”

Phí Lâm đi theo Thẩm Biệt, phía sau truyền đến những tiếng xì xào bàn tán, anh quay đầu lại liếc nhìn qua.

Văn phòng của Thẩm Biệt ở phòng thí nghiệm đều tương đối đơn giản, chủ yếu là đến để theo dõi tiến độ, thảo luận phương án thí nghiệm các kiểu. Hắn kéo một cái ghế đến bên cạnh chỗ ngồi, để Phí Lâm ngồi xuống.

“Trước đây em muốn biết anh bận những gì, này, cho em xem.” Thẩm Biệt mở sơ đồ cây bản đồ kinh doanh của mình trên màn hình máy tính, “Toàn bộ sự nghiệp của anh đều ở đây.”

Phí Lâm kéo ghế lại gần một chút, xem thật kỹ, càng xem càng dập tắt ý định “làm chút thay đổi” của mình, mẹ nó, cùng là tốt nghiệp đại học Y Giang sao khoảng cách giữa người với người lại lớn như vậy, anh làm sao đuổi kịp được.

“Má nó, CRISPR-Cas9, anh đến cả chỉnh sửa gen cũng đang làm?” Phí Lâm đập bàn một cái.

Thẩm Biệt giật mình, kéo người vào lòng: “Nghiên cứu của anh chủ yếu vẫn là xoay quanh hệ thống tiết niệu, phát hiện vấn đề, giải quyết vấn đề, bất kỳ phương pháp nào cũng có thể cân nhắc, chỉnh sửa gen có triển vọng rất tốt.”

Được, anh đương nhiên biết là có triển vọng tốt.

Phí Lâm chống cẳng tay lên ngực Thẩm Biệt, nâng mình lên một chút, hỏi: “Rốt cuộc anh thích em ở điểm nào?”

“Hả?” Thẩm Biệt ngẩn người.

“Em cảm thấy…” ánh mắt vốn ngạo nghễ của Phí Lâm trở nên ướt át, “Em cảm thấy em đứng trước mặt anh gà quá à…”

“Ờ…” Thẩm Biệt xoa xoa gáy Phí Lâm, suy nghĩ xem nên an ủi thế nào, “Chọn đối tượng đâu phải chọn thầy giáo… với lại mỗi người có một sở trường riêng mà. Phẫu thuật thần kinh thì anh không làm được, ngay cả quá trình mở hộp sọ anh cũng không chịu nổi.”

“Mở hộp sọ có quá trình gì? Không phải là cố định xong thì cưa ra thôi à?” Phí Lâm khó hiểu.

“Đừng nói nữa đừng nói nữa… anh không chịu được.” Trong đầu Thẩm Biệt gần như đã hiện lên hình ảnh lúc làm phụ tá khoan xương, “Thấy không, anh cũng gà, chỉ làm được mấy cái không xâm lấn hoặc xâm lấn tối thiểu như tiết niệu thôi, động đến dao kéo anh đều ít làm, hoặc là người khác đã giúp anh bộc lộ rồi.”

“Anh giỏi lắm rồi… mở hộp sọ mà còn không chịu nổi vậy mà vẫn trở thành một bác sĩ ngoại khoa xuất sắc như vậy, anh đã chiến thắng bản thân mình!”

Thẩm Biệt: “Đừng khen nữa, anh cũng không chịu nổi em khen anh, tim không chịu nổi.”

Phí Lâm mơ hồ ý thức được đây là một câu nói ngọt ngào, mặt hơi đỏ lên: “Vậy rốt cuộc vì sao anh lại thích em?”

“Haiz, nói thật thì anh cũng không biết.” Thẩm Biệt ánh mắt trở nên lơ đãng, giống như đang hồi tưởng, “Lúc đó cứ không nhịn được mà nhìn trộm em, lúc nào cũng nghĩ đến em, rồi cứ trộm nhìn như vậy mà đã nhiều năm rồi.”

Hai người không nói gì, nhìn nhau một lúc.

Thẩm Biệt: “Tóm lại, không phải thích em vì em có thể làm được những gì.”

Phí Lâm: “Được rồi, em biết rồi.”

Phí Lâm cầm một cái máy tính bảng xem tài liệu, cả một ngày này Thẩm Biệt đã mở rất nhiều cuộc họp nhỏ, ký rất nhiều văn kiện, trả lời rất nhiều tin nhắn, bận rộn đến hơn bảy giờ, mặt trời sắp lặn.

Bọn họ đã chuyển đến viện nghiên cứu. Tòa nhà văn phòng bên đó cao hơn một chút, nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời đang ở trên đỉnh một tòa nhà khác. Bầu trời màu vàng cam với một hình tròn trắng sáng.

Một buổi hoàng hôn vị cam.

Hai người ngồi bên cửa sổ ngắm nhìn buổi hoàng hôn vị cam, ăn đồ ăn giao đến.

Nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong ngày, Phí Lâm đột nhiên cảm thán: “Thẩm Biệt, những việc anh làm thật sự rất ý nghĩa.”

Thẩm Biệt: “Em lại nghĩ ra cái gì rồi?”

Phí Lâm: “Anh xem em này, em làm bác sĩ chỉ đơn thuần là để mình sướng, nhưng anh thì thật sự là vì người khác.”

Thẩm Biệt nghĩ một lúc, lắc đầu, nói: “Cái này khó nói lắm, bất kể điểm xuất phát của em là gì, kết quả phẫu thuật của em chính là trực tiếp cứu một mạng người, đôi khi một mạng người đó lại là cả một gia đình.”

“Nhưng mà anh… phải nói thế nào nhỉ, về mặt vĩ mô mà nói thì có thể anh đã giúp được nhiều hơn, nhưng cụ thể đến từng người, khó nói là cứu họ hay là bóc lột họ.”

“Bóc lột?” Phí Lâm mở to mắt, “Nói thế nào?”

Thẩm Biệt li.ếm đôi môi khô khốc, đặt hộp cơm xuống, nói: “Ví dụ như phát triển một loại thuốc mới, giai đoạn đầu bỏ ra rất nhiều nhân lực, vật lực, tiền bạc, thuốc ra rồi đương nhiên phải kiếm tiền, trong từng khâu từng giai đoạn đều phải kiếm tiền, vậy thì cuối cùng đều tính lên đầu bệnh nhân, nghèo vì bệnh thật ra cũng là một loại bệnh khác rồi.”

“Nhưng nếu không kiếm lại được số tiền đầu tư thì ai còn tiếp tục nghiên cứu? Cho nên đây là một bế tắc tạm thời khó mà phá vỡ được. Chúng ta chỉ là có những hướng cố gắng khác nhau, cho dù em là vì vui vẻ của bản thân cũng đừng phủ nhận ý nghĩa mà hành vi của em mang lại chứ, em yêu.”

Phí Lâm dựng tai lên: “Vừa nãy anh gọi em là gì?”

Thẩm Biệt chậm lại ngữ điệu, làn sóng âm trầm ấm như cà phê sữa khuấy động không khí: “Em yêu.”

“Ưm…” Tiếng nước từ môi lưỡi truyền ra.

Buổi hoàng hôn vị cam từ từ lặn xuống.

  •  

Thứ hai, chiếc Maybach dừng lại trong gara của bệnh viện số 3.

Phí Lâm vịn vào eo cố gắng theo kịp Thẩm Biệt, Thẩm Biệt đi một đoạn rồi cảm thấy phía sau trống rỗng, quay lại thì thấy Phí Lâm tụt lại một đoạn dài, anh có chút áy náy hỏi: “Em, em không sao chứ?”

Phí Lâm xụ mặt xuống: “Anh xem em có giống người không sao không? Anh cứ thế này nữa thì em dọn nhà đấy.”

“Xin lỗi mà,” Thẩm Biệt thành khẩn xin lỗi, dừng lại chờ Phí Lâm, “Hay là anh cõng em?”

“Em cõng anh một cú đấm vào mặt…” Nếu như lúc này trong tay có một cây gậy, Phí Lâm trực tiếp vung lên rồi.

Tên đàn ông chết dẫm này trước đây đã nói gì? “Anh hy vọng em là tự nguyện, anh không muốn ép em làm gì, không muốn em vì thích mà làm khổ bản thân.” Đúng là nói hay hơn hát mà!

Anh đã khóc khan cả giọng xin tha mà cũng chẳng ăn thua gì, Thẩm Biệt dùng cà vạt trói tay anh ra sau bằng một nút vuông.

Nút vuông, nút đầu tiên khi học ngoại khoa, nút khâu thì nhất định không được tùy tiện tuột ra, là kiểu có giãy giụa thế nào cũng không gỡ ra được.

Đương nhiên cũng đã trải qua một phen giãy giụa, cuối cùng thì cái nút đó thắt quá chặt, chỉ còn cách cắt cà vạt ra, sống sờ sờ lãng phí một cái cà vạt.

Hai người dùng tốc độ rùa bò di chuyển đến tầng văn phòng, chạm mặt với điều dưỡng trưởng Trình Tĩnh.

Trình Tĩnh lịch sự chào hỏi: “Chào buổi sáng giáo sư, chủ nhiệm. Ơ… chủ nhiệm cổ tay của anh làm sao vậy?”

Phí Lâm thở dài một tiếng rất nhỏ: “Dạo này không phải có cuộc thi tay nghề ngoại khoa sao, tôi đang luyện thắt nút, viêm bao gân tái phát rồi.”

“A? Ồ…” Trình Tĩnh nhanh chóng suy nghĩ xem viêm bao gân phải làm thế nào mới có thể xuất hiện dấu vết này, nhưng bộ não làm việc thận trọng mách bảo cô rằng những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, thế là thuận theo lời Phí Lâm hỏi, “Vậy một phút có thể thắt được bao nhiêu nút rồi?”

Phí Lâm nhắm mắt hít sâu: “…”

Thẩm Biệt giúp giải vây: “Một phút chắc khoảng hơn hai trăm nút.”

Ba người cùng nhau vào thang máy, Trình Tĩnh gãi đầu, một phút hơn hai trăm nút… Phật Sơn Vô Ảnh Thủ? Không đúng, chủ nhiệm ở khoa thần kinh cũng chỉ khâu màng não, công việc chậm và tỉ mỉ, đến khoa tiết niệu thì về cơ bản không có chỗ nào cần khâu cả.

Một phút hơn hai trăm nút?

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.