Bệnh nhân ứ nước thận là giường 12, một nhóm người vây thành vòng tròn quanh giường bệnh, Thẩm Biệt và Phí Lâm đứng hai bên giường, đối mặt nhau. Giường 12 tên là Hồ Hoằng Tráng, là một gã đàn ông to lớn tầm ba mươi tuổi, mặt đầy thịt, nhưng lại mang nụ cười chất phác, nhìn cũng không hung dữ. Anh ta rất thoải mái hai tay gối đầu, dựa vào gối, dường như rất thích sự thăm hỏi của bác sĩ. Phí Lâm cầm phim chụp CT trên tay, soi vào ánh sáng. Hôm qua anh uống rượu, ngủ rất say, sáng nay dậy quá muộn, chỉ kịp lướt qua bệnh án và chẩn đoán của bệnh nhân mới nhập viện, chưa kịp xem các xét nghiệm hỗ trợ. Xem xong phim, đầu Phí Lâm không động, mắt liếc qua thẻ thông tin ở đầu giường, rồi dò xét một góc phim: “Đại Tráng, tại sao anh không đến chữa sớm hơn? Anh đã đau lưng ba năm rồi, sao không đi kiểm tra? Bác sĩ ghét nhất là bệnh nhân như anh đó.” “Hả?” Nụ cười của Hồ Hoằng Tráng cứng đờ, cổ rướn lên, như muốn nghe rõ hơn. Vốn tưởng rằng sẽ nghe được những lời như hôm qua “cảm thấy thế nào?” “Đỡ đau rồi chứ!”, ai ngờ… Trong lòng Thẩm Biệt dâng lên một cảm giác không lành, gân xanh trên trán không tự chủ giật giật, nhưng lại không nói ra được là có vấn đề ở đâu. Ngay sau đó, hắn đã nghe thấy Phí Lâm: “Anh xem này, ở cửa thận trái của anh tắc một viên sỏi to như vậy này.” Hồ Hoằng Tráng có chút ngại ngùng gãi đầu: “Không có tiền phẫu thuật, không đau
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ky-yeu-tham-cua-bac-si-tham/1892792/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.