Nghe nói xưa kia mẹ tôi từng là vũ cơ nổi tiếng. Bà đã biểu diễn trên khắp các vũ đài lớn nhỏ trước khi kết hôn với cha tôi và lui về ở ẩn. Lão Trần bảo, từ bé tôi đã học theo bà nhảy múa, có khi vừa nghe thấy tiếng nhạc đã múa máy tay chân theo phản xạ. Tuy rằng tôi không còn nhớ rõ chuyện này, nhưng các bài múa thì vẫn có thể thực hiện thuần thục, hẳn là đã luyện tập rất nhiều lần. Vừa hay tôi định biến nó thành công cụ kiếm tiền.
Người Nhật Lệ quốc rất coi trọng nghệ thuật. Bên cạnh các vũ đài chính thức còn có nhiều vũ đài tự do để các nghệ sĩ thỏa sức bộc lộ tài năng của mình. Người mới đến sẽ đăng kí tiết mục và biểu diễn thử, sau khi ban quản lý thông qua mới được sắp xếp vào lịch trình rồi thể hiện trên vũ đài tự do. Mỗi tiết mục đều được trả khoản thù lao nhất định, nhưng khoản tiền lớn hơn đến từ tiền thưởng của các quan khách, ít nhiều tùy tâm. Vốn dĩ tôi trông đợi vào điều đó nên dành hai ngày luyện tập cẩn thận rồi mới hỏi đường tới Tinh Hoa đài – vũ đài lớn nhất kinh đô. Thế nhưng trên đường đi gặp phải chuyện ngoài ý muốn.
Đoạn dây mảnh đột ngột quăng ra từ phía sau, cuốn chặt lấy eo khiến tôi giật lùi mấy bước theo quán tính. Ngoảnh đầu nhìn kĩ mới nhận ra nó là ngọn của chiếc roi dài linh hoạt chuyển động dưới sự điều khiển của cô gái trẻ. Bộ váy trên người nàng ta trông có vẻ cũ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/1374828/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.