Những tưởng biệt năng vĩnh viễn không trở lại, nào ngờ có một hôm, suy nghĩ của hầu gái bên ngoài bỗng nhiên lọt vào đầu khiến tôi giật mình nghi ngờ mình bị hoang tưởng. Cẩn thận tập trung nghe ngóng, quả thực không hề có tiếng nói chuyện hay âm thanh. Tôi vui mừng tới mức luống cuống, vội vã kiểm tra nguồn linh lực trong cơ thể.
Thật kì diệu! Nó đã xuất hiện.
Hoá ra Nhật Vũ không sai người huỷ bỏ năng lực phép thuật của tôi mà chỉ tạm thời phong ấn linh lực.
Ngoài cửa có tiếng bước chân dồn dập thu hút sự chú ý. Công chúa Lệ Vy một mình bước vào phòng, ánh mắt liếc qua tôi đầy phức tạp. Tôi bất chấp địa vị hay nghi thức, hấp tấp lao về phía nàng hỏi thẳng.
"Linh lực của ta chỉ bị tạm khoá thôi đúng không? Ta vốn tưởng Quốc vương muốn biến mình thành người Vô linh."
Nàng thản nhiên ngồi phịch xuống ghế bắt chéo chân, tay chống lên bàn nghiêng đầu trả lời.
"Huỷ bỏ toàn bộ linh lực của người khác đâu phải chuyện dễ dàng, ngươi đương nhiên chỉ bị kiểm soát pháp lực trong một khoảng thời gian. Hơn nữa, đây cũng không phải mệnh lệnh của Quốc vương mà là đề nghị của Thuỳ Vân. Vì nàng không tin tưởng ngươi, sợ ngươi làm hại ngài."
"Vậy tại sao hắn không giải thích khi biết ta hiểu lầm?"
Nàng cau mày vỗ trán đầy vẻ bất lực.
"Còn không phải bởi nội tâm mâu thuẫn, trong ngoài bất nhất sao. Anh ấy không thể tha thứ cho ngươi dễ dàng, muốn trừng phạt ngươi, hả hê khi thấy ngươi suy sụp vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-le/473668/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.