Trần Khai tim đập thình thịch, run rẩy mở ra thẻ ngân hàng.
Số dư còn lại. Ài ài... Một, hai, ba, bốn, năm, tám! Thế mà những tám số không!.
Năm mươi triệu! Thanh Ly thế mà gửi cho hắn những năm mươi triệu đồng!
Số tiền này chỉ để tìm một con mèo thôi. Hơn nữa còn mèo này là tự chạy đến chỗ hắn. Hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn.
(Thì thầm) Trước đó Trần Khai không hề nói như vậy...
Hả? Mọi người nói cái gì? Hắn không nghe thấy!
Mà Thiệu Tổ không nhìn thấy Trần Khai vừa nhận được tí tiền khuôn mặt đã trở nên hạnh phúc như thế. Hắn ngẫm nghĩ.
Xin nhờ! Chú là người tu luyện đấy! Một chút tiền đã làm chú hạnh phúc như thế ư?
Chú đang làm mất mặt biết bao người tu luyện đấy!
Còn có, tám số không là năm trăm triệu đồng chứ?
"Thiệu Tổ! Nhờ có sự hợp tác của anh mà tôi mới lấy được nguồn thông tin quý giá như vậy. Đây là chút lòng thành của tôi!"
Thanh Ly lôi một chiếc phong bì ra, đưa cho Thiệu Tổ.
Thiệu Tổ khẽ run rẩy cầm lấy phong bì, mở ra.
Ài ài... Một tờ... Hai tờ... Những bốn tờ! Bốn tờ năm trăm ngàn đồng!
Chỉ là một nguồn tin vịt thôi mà hắn đã kiếm được tiền ăn của hai tuần rồi.
Hắc hắc hắc... Quả nhiên hôm nay là một ngày may mắn.
Cái gì? Hắn đang làm mất mặt mũi của người tu luyện?
Mất thì mất luôn đi. Dù sao có ai mà dùng mặt mũi kiếm ăn đâu?
"Thôi nhé! Hi vọng ngày mai các anh đến thăm Long Cục nhé!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-mot-vi-thien-ton-ve-nha/470858/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.