Trần Khai tỉnh dậy.
Sau đó, hắn trầm mặc.
Mẹ nó! Đây là lần bao nhiêu hắn tỉnh dậy trong tuần này rồi?
Tu luyện như thế này thì mình thà bỏ đi còn hơn.
Trần Khai đứng dậy. Tử Dạ lại đi đâu mất, căn phòng lại trống vắng như vậy.
Như thường ngày, tivi vẫn đang chiếu chương trình, đèn vẫn đang sáng, quạt vẫn đang quay và mèo thì vẫn đang nằm trên bàn...
Chờ chút.
Trần Khai dụi dụi mắt.
Ồ... Hóa ra nhà mình cũng có nuôi mèo cơ đấy!
Trần Khai nghĩ thầm, cười cười đi vào bếp.
Một lúc sau.
"Cút ra khỏi nhà ngay!"
Trần Khai ném con mèo ra ngoài, đóng cửa lại.
Bây giờ không những người đột nhập, còn phải đề phòng mèo đột nhập nữa!
Hơn nữa nó còn ăn hết phần bánh Flan để dành của Trần Khai.
Tội đáng chết!
Trần Khai vừa định bước chân vào bếp tìm gì ăn, tiếng cào cửa vang lên.
Trần Khai đun sôi nước lên, tiếng cào cửa vẫn cứ vang.
Trần Khai đổ nước sôi vào tô mỳ, tiếng cào cửa vẫn cứ vang.
Trần Khai...
"Đừng cào nữa! Hư cửa tao không có tiền đền đâu!!!"
Không chịu nổi tiếng cào của con mèo. Trần Khai mở cửa ra, la lên đầy tức giận.
"Meo?"
Con mèo kêu lên một tiếng, nhìn về phía Trần Khai.
Thật sự thì bộ dáng của nó lúc này trong dễ thương hết mực. Trần Khai khẽ nuốt nước bọt, nói:
"Mày nghĩ làm như thế sẽ hấp dẫn tao ư?"
- --
Tử Dạ mở cửa. Nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng trọ.
"A... Há miệng ra nào."
Trần Khai khuôn mặt đầy thỏa mãn đang đút từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-mot-vi-thien-ton-ve-nha/470863/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.