Edit: Trần
Một tiếng ù ù thê lương vang xa, Đường Đường biết đó là tiếng ngâm của thanh kiếm đen tuyền dưới thân, bi thương đến nỗi toàn thân kiếm đều run rẩy, lóe ra từng vầng sáng vàng mang theo ánh đỏ đen.
“Đế Thiên
” Vươn hai tay ôm chặt lấy thân kiếm lạnh như băng, máu và lệ đồng thời thấm vào mũi kiếm, một sắc vàng sáng chói đột nhiên hiện lên, Đường Đường trong phút chốc cảm thấy cùng với thanh kiếm này tâm ý tương thông.
Nàng (nó) đều đang thương tâm, khổ sở, đều chảy lệ vì người nam nhân vốn nên giống như trời đất, không thể rung động kia.
“Đế Thiên, ngươi có thể đi cứu đại thúc không?” Thật cẩn thận đứng trên thân kiếm đen, Đường Đường học dáng vẻ mấy tiên chúng đứng thẳng người.
Ánh sáng vàng kim càng ngày càng thịnh, che kín hết thảy, sáng chói cả Càn Khôn.
Cả người Đường Đường bị vầng sáng vàng bao phủ, trong khoảnh khắc không thể phân biệt rõ là kiếm quang của thanh kiếm đen này bao phủ Đường Đường, hay là vầng sáng của Đường Đường chiếu rọi lên nó.
Một quang cầu vàng sáng chậm rãi bay lên từ đống đổ nát của ma tháp, như mặt trời dần mọc lên lúc bình minh.
“Đại thúc!” Giang hai tay ra, Đường Đường đỡ lấy thân ảnh đang nhanh chóng rơi xuống, bất kể hậu quả, nàng không nghĩ được nhiều đến thế.
Nàng có thể đỡ được đại thúc không?
Đế Thiên có thể chịu được sức nặng của hai người không?
Tất cả những chuyện này, Đường Đường đều không nghĩ tới, nàng chỉ tâm niệm duy nhất, nàng muốn đại thúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-ngo-ma-vuong-nham-ca-doi/1453877/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.