Chương 105: Người ỷ lại, người bảo vệ
Trước Tết bỗng dưng Giang Trần Âm bị cảm, cô ấy không nhớ rõ tối hôm ấy, trước mắt toàn là người tối đó nhào vào lòng mình, người nhịn khóc nói với cô ấy sau này sẽ rời xa cô ấy mãi mãi.
Giang Trần Âm nhớ tới bản thân ngày ấy, bàn tay muốn ôm lấy Bạc Mộ Vũ đã giơ lên không trung. Giang Trần Âm lại nhớ tới Bạc Mộ Vũ vừa khóc vừa cười nói xong những lời ấy với bản thân rồi lại chạy đi, cô ấy nắm chặt lấy chùm chìa khóa Bạc Mộ Vũ nhét vào tay mình, loạng choạng đuổi theo.
Hôm đó trời mưa rất to, cô ấy không nhìn rõ được bất cứ thứ gì, Bạc Mộ Vũ không dừng xe trong bãi đỗ xe, cô ấy không tìm được Bạc Mộ Vũ.
Cả người Giang Trần Âm bị ướt, chật vật quay về nhà, cô ấy muốn gọi điện thoại cho Bạc Mộ Vũ, nhưng sắp ấn xuống lại rụt tay về.
Chướng ngại kia lại tái hiện trong lòng Giang Trần Âm, quan hệ của hai gia đình, khoảng cách về tuổi tác, còn cả tương lai tươi đẹp Bạc Mộ Vũ chưa có được.
Ngày hôm sau đi làm, Giang Trần Âm bắt đầu ho, trong mấy ngày làm việc, tới giờ tan làm cô ấy không rời khỏi văn phòng, ngồi ở đó rất lâu rất lâu, mãi tới khi ánh trăng rọi xuống mặt đất.
Cô ấy sợ quay về ngôi nhà kia, một nơi vô cùng cô đơn.
Mỗi lần Giang Trần Âm vào nhà sẽ nghĩ tới, bản thân từng rất nhiều lần mua bánh ngọt về nhà, chờ đợi người ở nhà vui
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem-thanh-ky/532567/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.