Phó Nhiễm đầu óc hỗn độn, còn đang nhớ lại những lời lúc trước của Phạm Nhàn, bà nói cô chui ra từ nơi xó xỉnh.
Ha, cô thà để sai lầm ấy cứ thế tiếp tục!
Minh Thành Hữu nhìn thấy cô ướt như chuột lột mà vẫn không biết đường đi trú, anh đặt tay lên bả vai Phó Nhiễm: "Hữu Nhiễm*?".
🌹 Đồng âm với "Vưu Nhiễm" tên Phó Nhiễm có sự nhầm lẫn.
Lòng bàn tay chạm phải một cơn run rẩy, bàn tay anh đột ngột bị hất ra. Phó Nhiễm ngẩng đầu, đôi mắt ánh lên một nỗi đau như dao cứa. Sắc mặt cô bi thương, đau đớn, là vẻ mặt anh chưa từng nhìn thấy ở một người nào khác. "Tên tôi là Phó Nhiễm!".
"Cô việc gì phải kích động như vậy?"
"Đừng có gọi tôi là Vưu Nhiễm, tôi không phải!" Gương mặt vốn dĩ đã lạnh đến tái mét của cô giờ bỗng đỏ ửng lên vì kích động, mơ hồ có thể nhìn thấy những gân xanh gồ lên phần cổ. Dường như chỉ chịu thêm một chút áp lực nữa thôi, những mạch máu yếu ớt ấy sẽ nứt toác.
Minh Thành Hữu hơi nheo mắt lại, mu bàn tay bị cô gạt ra giờ đau nhức: "Ăn phải thuốc súng đấy à? Có giỏi thì cứ ngồi yên đây, xem ai để tâm tới cô!".
Anh quay người đi ngay.
Ánh đèn cao áp sau lưng Phó Nhiễm cô quạnh, lơ lửng giữa trời, sắc vàng cam càng làm nổi bật cơn mưa bụi mờ mịt. Cô vòng tay ôm lấy bả vai, lạnh đến phát run. Minh Thành Hữu đi được mấy bước, cả cơ thể cao lớn lại đứng sững rồi sải bước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-niem/2528622/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.