- Nếu đạo hữu đồng ý cứu ta, bất luận ta có đưa ra lý do hay không, ngươi đều sẽ cứu ta. Tương phản, đạo hữu nếu không muốn cứu ta, ta đưa ra nhiều lý do hơn nữa, cuối cùng cũng không tình nguyện.
Người trung niên chậm rãi mà nói.
Hắc miêu nhịn không được cười nói:
- Ngươi thật giảo hoạt, lại thích đá cầu đến cùng... Như vậy đi, ta giúp ngươi tìm một lý do, nếu ngươi nhận ta là chủ nhân, ta liền cứu ngươi một lần, như thế nào?
Người trung niên không cần nghĩ ngợi, nhân tiện nói:
- Có thể.
Hắc Miêu không khỏi ngẩn ngơ, nàng không nghĩ tới đối phương lại trả lời rõ ràng lưu loát như thế. Phải biết rằng, nàng nói loại nhận chủ này cũng không phải là cái loại khế ước có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, mà là khế ước cùng loại với khế ước nô lệ của Thập Tam cùng Mạc Ngôn. Loại khế ước này một khi thành lập, liền có ý nghĩa sinh tử của bên tôi tớ hoàn toàn nắm giữ ở trong tay chủ nhân, trong ý niệm, liền có thể quyết định sinh tử đối phương.
Đối với tuyệt đại đa số tu sĩ mà nói, loại khế ước nô bộc này là dù chết cũng sẽ không ký kết ...
Hắc Miêu còn đang ngạc nhiên, người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói rằng:
- Nhưng trước khi nhận chủ nhân ta còn có một yêu cầu, nếu đạo hữu đáp ứng, bây giờ ta có thể nhận đạo hữu là chủ nhân.
Hắc miêu nói:
- Ngươi nói trước đi ta nghe xem ...
Nàng tự nhận tâm tình luôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/572132/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.