Ở tiểu viện 36, Cam Lam đã gặp đối thủ, tuy rằng tâm không cam lòng không muốn, nhưng cuối cùng đành chu miệng chạy tới phòng bếp nấu mì tôm, không bao lâu, liền cầm hai cái bát đi vào sảnh.
Mạc Ngôn tiếp nhận bát, liền lấy trong tủ lạnh dưa muối cùng chân giò hun khói, ăn vô cùng ngon.
Cam Lam bụng không phải rất to, sau khi ăn non nửa bát, hỏi:
- Đại hiệp, anh còn chưa nói với em đêm nay rốt cuộc hàng phục yêu ma gì đâu.
Mạc Ngôn tự tin, đêm nay nhất định có thể giải quyết xong tâm bệnh của Tôn Minh Viễn, việc này thật cũng không cần phải che dấu, vì thế đem ngóc ngách sự tình đơn giản nói một lần.
Cam Lam nghe xong. Nhịn không được nói:
- Oa, đây cũng quá khoa trương nhỉ, một cái phòng bảo lưu lại mười mấy năm, tuy rằng em thực kính nể người này chấp nhất. Nhưng em phải nói, người nầy tuyệt đối là một kẻ khùng!
Mạc Ngôn trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, nói :
- Quá mức rồi... Tôn Ngọc Anh chết đã mười mấy năm. Nói những lời không dinh dưỡng này thật nhàm chán.
Cam Lam cười hắc hắc, làm cái mặt quỷ, lập tức xì xụp ăn mì...
Ăn hết mì, không đợi Mạc Ngôn phân phó, nàng cũng rất ngoan ngoãn đem bát vào bếp rửa sạch.
Đợi nàng rửa bát xong, xe của Hoàng Lưu Hạ đã dừng ở cửa tiểu viện 36, cũng lập tức vang lên tiếng còi.
Hoàng Lưu Hạ thấy Cam Lam thì hơi hơi có chút kinh ngạc, nhìn về phía Mạc Ngôn, hỏi:
- Cậu làm gì đây?
Mạc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749173/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.