Bên đầu dây bên kia, Đỗ Tiểu Âm im lặng một lúc rồi hỏi:
- Vì sao?
Mạc Ngôn giải thích:
- Tôi muốn đi xa một chuyến, cho nên trước khi đi tôi phải giải quyết y. Cô nên biết Tống Thanh Viễn như một quả bom hẹn giờ, hậu quả chính là một thôn Dân Tộc thứ 2 xuất hiện, thậm chí là thứ 3 thứ 4!
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Vậy cũng không cần anh phải động thủ, anh có thể...
Mạc Ngôn ngắt lời cô:
- Giao cho cảnh sát, cục quốc thổ? Tin tôi đi, quả bom hẹn giờ này các cô không chịu nổi đâu, một khi y đã chó cùng dứt dậu sẽ có vô số người phải chôn cùng y, tốt nhất là tôi tự động thủ…
Đỗ Tiểu Âm nói:
- Không phải anh nói trên người y ẩn chứa một năng lượng xấu gì sao?
Mạc Ngôn nói :
- Đúng, trên người y có một năng lượng thậm chí vượt xa những gì chúng ta đã chứng kiến ở thôn Dân Tộc, suy nghĩ chút đi đối với loại năng lượng này đến sau sẽ không có kết quả gì đâu?
Đỗ Tiểu Âm nghe thấy vậy không khỏi im lặng.
Đứng từ góc độ cảnh sát mà nói đương nhiên là phản đối hành vi này của hắn nhưng trong lòng cô rất rõ kết quả như vậy là tốt nhất.
- Mạc Ngôn, anh đúng là một tên khốn nạn!
Đỗ Tiểu Âm dịu dàng của ngày xưa cũng trở nên giận dữ nói:
- Anh có biết không, Lộ Lương vừa rồi thỉnh cầu Thất Xử liên hiệp phá án, hơn nữa là tôi đã đồng ý rồi.
Mạc Ngôn cười nói:
- Vậy thì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749240/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.