Cảnh sát Từ lắc đầu chợt nhớ đến một chuyện nói:
- Đúng rồi, có một manh mối không biết có hữu dụng hay không?
Mạc Ngôn nói:
- Ông nói thử xem.
Cảnh sát Từ trầm ngâm:
- Trước khi người của tôi chết từng nói với tôi, có một người họ Khúc đã gặp được cao nhân, sau khi trở về trên người anh ta đều có nhúm muối, hẳn là không cẩn thận nên nước biển vào cơ thể. Cho nên, anh ta hoài nghi ở biển này có một hải đảo. Ngoài ra họ Khúc mỗi tháng ra ngoài một lần thì đều hai ngày sau mới có thể trở về.
Mạc Ngôn nghe thấy vậy mặt không chút thay đổi chỉ gật đầu.
Mấy phút đồng hồ sau Triệu Liệt đưa cho cảnh sát Từ một phong bì căng phồng.
Lúc này đã là trưa, Mạc Ngôn ngồi ở đó với vẻ mặt rất đáng sợ.
Đi vào bến cảng đã nửa ngày, điều tra cũng không tiến triển gì,
Tin này của cảnh sát Từ cũng không thể dùng, nếu điều tra con đường này chỉ như trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hơn nữa còn lãng phí thời gian, nếu không phải là tiếc dù sao đến giờ hắn cũng đã thu nhận được một tin tức giá trị.
Triệu Liệt tiễn người cảnh sát kia rồi đến ngồi đối diện với Mạc Ngôn nói:
- Trưa rồi, đi ăn chút gì đó đi.
Mạc Mgôn không chút thay đổi chỉ gật đầu.
- Không có manh mối gì về Quy nhất giáo này sao? Không chỉ ít như vậy được nếu không thì quá mạo hiểm?
- Chỉ là, miễn cưỡng gọi đó là tin tức, còn phương hướng, không đúng nhất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-pham-phong-luu/749241/chuong-238.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.