Ngày hôm sau khi Hà Cố rời khỏi, Tống Cư Hàn vẫn chưa tỉnh.
Anh vội vàng đi Giang Tô công tác, buổi chiều còn phải trở về gấp, thời gian khá eo hẹp, cộng thêm không muốn làm Tống Cư Hàn tỉnh giấc, nên đi rất vội vàng, đến trạm tàu cao tốc mới phát hiện, anh bỏ quên điện thoại rồi.
Anh đứng trong phòng bán vé nơi nhiều người qua lại, thực sự là gấp gáp lắm rồi. Tính cách anh cẩn thận, rất ít mắc mấy lỗi nhỏ nhoi này, thông tin mua vé của anh, người phải giao thiệp ở tỉnh Giang Tô, tất cả đều ở trong điện thoại, không có điện thoại, e rằng hôm nay không thể làm việc.
Anh do dự một chút, đành phải lái xe về lấy, may mà nhà Tống Cư Hàn cách ga tàu không xa, trở lại ngồi chuyến kế tiếp, trước bữa trưa vẫn có thể tới nơi.
Vội vội vàng vàng trở về, anh có chút sốt ruột ấn chuông cửa, hồi lâu sau, cửa được mở ra, Hà Cố nghĩ rằng anh sẽ nhìn thấy một Tống Cư Hàn còn buồn ngủ, vẻ mặt không thoải mái, nhưng chẳng ngờ, Tống Cư Hàn nhìn qua vô cùng thanh tỉnh, chỉ là ánh mắt lạnh tới dọa người.
Hà Cố không kịp nghĩ nhiều, bước vào:"Làm cậu tỉnh giấc hả? Tôi để quên điện thoại ở đây." Anh vào phòng ngủ tìm, không tìm thấy, lại về phòng khách, thì nhìn thấy Tống Cư Hàn khoanh tay dựa vào tường, trong tay đang cầm điện thoại của anh, trong đôi mắt thâm thúy đó bắn ra tia lạnh thấu xương, hung tợn trừng anh.
Hà Cố giật mình, nhất thời không biết phát sinh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhat-tuy-kinh-nien/379192/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.