Chương 5
Tôi không thể cứ đứng ngây ra trước cửa khách sạn mãi thế này. Tòa nhà này có là cái gì đi nữa, địa chỉ vẫn đúng, quan trọng hơn cả, vẫn là cái tên ấy. Mà dù sao, tôi cũng đã đặt phòng rồi. Chẳng còn cách nào khác ngoài việc thẳng tiến vào trong đó.
Tôi men theo con đường dốc thoai thoải dành cho xe hơi, đi qua cái cửa xoay bằng đồng sáng choang. Đại sảnh rộng như một nhà thi đấu thể thao, trần cao ít nhất bằng một tòa nhà hai tầng. Một bức tường bằng kính lắp khít tới tận trần, ánh nắng lấp lánh đổ tràn qua đó. Trên sàn kê một dãy ghế sofa thiết kế sang trọng, ở giữa điểm xuyết những chậu cây cảnh xinh xắn. Bao nhiêu là chậu. Thiết kế chủ đạo tập trung vào một bức tranh sơn dầu - to bằng ba cái chiếu tatami - vẽ cảnh một khu đầm lầy ở Hokkaido. Trông chẳng nghệ thuật cho lắm, nhưng khá ấn tượng, ít nhất là bởi kích cỡ của nó. Cuối sảnh là một quầy bar sang trọng. Kiểu quầy bar mà nếu gọi sandwich, người ta sẽ mang ra bốn miếng sandwich thịt xông khói xinh xắn như những tấm danh thiếp đặt ngay ngắn trên một khay bạc, kèm theo đó là những lát khoai tây nhỏ cộng với dưa chuột bao tử để trang trí. Gọi thêm một tách cà phê nhỏ nữa là tiêu hết số tiền đủ cho bữa trưa tằn tiện của một gia đình bốn người.
Đại sảnh khá đông người. Hình như có họp mặt gì đó. Một nhóm các ông trung niên ăn mặc chỉnh tề ngồi trên những chiếc sofa đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhay-nhay-nhay/4570/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.