Chương 42
Tôi mơ thấy Kiki. Tôi đoán đó là một giấc mơ. Không phải thế thì cũng là một trạng thái gần giống như mơ. Có thể người bình thường sẽ hỏi: "Thế nào là một trạng thái gần giống như mơ?" Tôi cũng không biết nữa. Nhưng có vẻ như nó có tồn tại. Giống như bao thứ khác mà chúng ta không thể gọi tên. Tồn tại trong miền lơ lửng phía trên ranh giới của ý thức.
Nhưng hãy cứ gọi đó là một giấc mơ, rõ ràng và đơn giản. Cách gọi này chắc là gần với hiện thực của chúng ta nhất.
Khi tôi mơ giấc mơ này, trời đã gần sáng.
Trong giấc mơ, trời cũng gần hửng sáng.
Tôi đang gọi điện thoại. Điện thoại quốc tế. Tôi quay số điện thoại mà có vẻ như là Kiki đã để lại cho tôi trên bậc cửa sổ trong căn phòng ở Honolulu.Bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp bíp... Tôi nghe tiếng những đường dây điện thoại đang nối kết. Nối được rồi. Hoặc tôi nghĩ vậy. Các con số nối với nhau theo thứ tự của chúng. Một khoảng lặng, tiếng chuông ngắn. Tôi áp ống nghe vào tai và đếm tiếng chuông reo ở đầu dây bên kia. Năm, sáu, bảy, tám tiếng. Ở tiếng chuông thứ mười hai, ai đó bắt máy. Và ngay khoảnh khắc ấy, tôi ở trong căn phòng đó. Căn phòng rộng thênh thang và trống không ở khu trung tâm Honululu. Hình như đang là ban ngày. Chính xác là buổi trưa, ánh mặt trời chiếu xuống thẳng góc qua giếng trời. Những hạt bụi nhảy múa trong những luồng sáng thẳng đứng, láp lánh như ánh nắng phương Nam và sắc như vết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhay-nhay-nhay/4607/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.