Đứng trước mặt tôi là một người đàn ông với bộ vest đen rất nghiêm trang. So với anh Huy thì còn già dặn hơn. Vầng trán cao, đôi mắt sáng nhìn tôi chằm chằm.
Xung quanh…lại chẳng hề có lấy một bóng người. Mai báo chí có đăng tin một nữ sinh bị mất tích ko . Thấy vẻ mặt hoảng sợ của tôi, người đó đẩy gọng kính, chìa tay ra, cười thân thiện :
- Xin chào bạn, Vy Anh.
Tôi ngã mất. Ko lẽ…người này là thư kí của anh ấy ? là người mới nói chuyện với tôi qua điện thoại và kêu tôi tới đây ? Ko thể nào. Nhớ lại cách xưng hô “ bạn –mình „ đầy thân thiết tôi tưởng như mình đang rơi xuống vực thẳm ko đáy. Làm sao có thể như thế được. Trong đầu tôi luôn hình dung người thư kí ấy chỉ bằng tuổi Duy Phong là nhiều nhưng ko ngờ lại…già tới mức này.
” Bạn này, vậy bạn có biết bạn đang gọi cho ai ko ? ”
” Bạn học tốt nhé. Tớ chuyển lời giùm cho.”
” Bạn , bạn còn nhớ mình ko ? ”
…..
Thật ko ngờ…người này cũng…xì tin quá mức.
Tôi run run đưa tay ra :
- Xin chào bạn, à…chú.
Người đó phá lên cười :
- Trông tôi già lắm à. Nhìn vậy chứ tôi ko lớn hơn tổng giám đốc là bao nhiêu đâu.5 ,6 tuổi gì đó thôi.Đừng gọi chú. Duy Phong gọi tôi là anh Hoàng. Vy Anh cũng gọi vậy đi.
Thật biết đùa, 5, 6 tuổi mà ko bao nhiêu. Nhưng sao trông người này có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/2246887/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.