Người kia hờ hững gật đầu :
- Phải !
Tôi bịt miệng lại…
Ối ! Thì ra người kia chính là anh ấy !
Nhiều suy nghĩ hỗn loạn cùng xảy ra một lúc khiến đầu óc tôi trở nên rỗng tuếch.
Anh chợt kéo tôi sát lại gần, nhìn thẳng vào mắt tôi, chất giọng nhẹ nhàng vang lên một cách rất thản nhiên :
- Anh rất tức giận.
Anh-rất-tức-giận ?
Đây là lần đầu tiên anh nói ra cảm xúc của mình tuy là theo cách khác người !
Một câu nói như thế mà mang theo vẻ mặt thờ ờ thế kia khiến tôi lạnh người.
Ha, mà kệ anh chứ !
Bất kì ai gặp hoàn cảnh như tôi cũng sẽ nghĩ theo chiều hướng đó thôi !
Anh đưa tay chạm vào má tôi rất dịu dàng nhưng lại có vẻ như đang dạy bảo :
- Em nghe cho rõ nhé Hoàng Vy Anh. Em vẫn là bạn gái của tôi. Rõ chưa ?
Tôi ngồi im bất động, ngơ ngác gật gật đầu mặc dù từ lúc anh kéo tôi lại thì não bộ đã không còn tiếp nhận được điều gì nữa rồi.
An toàn là đặt hàng đầu cái đã nên cứ gật đầu thôi…
Anh cứ ở sát nên như thế này làm tôi thấy vô cùng ngột ngạt và khó thở.
Nếu bây giờ không tìm cách hạ hỏa thì có lẽ tôi sẽ tự thiêu mất !
Tôi vội vàng với lấy ly trà sữa nguội lạnh trên bàn mà vân vê trong tay.
Phù…tỉnh táo hơn nhiều rồi.
Ánh mắt anh vẫn chưa hề dời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53181/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.