Cả người tôi như mất thăng bằng, muốn ngã nhào…
Hồn phách thất lạc…
Đứng bên cạnh, nụ cười đắc ý của Hoài Vân phụt tắt, vẻ mặt trở nên cứng đờ.
Anh cúi người ôm tôi :
- Vy Anh, anh về rồi đây.
Nước mắt của tôi bắt đầu cuồng loạn trào ra.
Đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Vẫn là mùi thơm dịu nhẹ này.
Lúc này tôi chẳng thể nghĩ được gì, chỉ đứng yên mà để mặc cho nước mắt từng cơn thi nhau tứa ra.
Anh vẫn ôm tôi, dùng ánh mắt vô cùng đáng sợ nhìn Hoài Vân, từng chữ mang theo hơi lạnh lẽo khiến người ta phát run :
- Quì xuống !
Hoài Vân kinh ngạc, vẻ mặt hoảng hốt.
Tôi cảm nhận được vòng ôm của anh càng thêm siết chặt đầy ấm áp nhưng chất giọng lại lạnh băng, ra lệnh :
- Làm đi !
Hoài Vân bủn rủn, đôi môi tím tái, ánh mắt hoảng sợ nhìn anh…nhưng rồi, không đến hai giây sau liền từ từ quì xuống.
Nhìn thấy chị ta như vậy, tôi không đành lòng mà hét lên :
- Đừng !
Anh đột nhiên bịt mắt tôi lại, cảnh cáo :
- Im lặng ! Tôi sẽ tính với em sau !
Tất nhiên là…tôi không thể không im lặng nhưng vô cùng hoang mang.
Sự lạnh lẽo tràn ngập không gian…
Hơi thở của anh khiến tôi rùng mình…
Ánh mắt lãnh đạm của anh nhìn Hoài Vẫn đang quì rạp dưới đất , khóc lóc thảm thiết ra lệnh :
- Xin lỗi Vy Anh !
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53182/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.