- Vy Anh …
Trúc Vũ vừa thấy tôi ngồi vào bàn thì ngạc nhiên kêu lên.
Tôi đặt balô dưới chân, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học đầu tiên , thờ ơ :
- Sao không chờ tớ ?
Trúc Vũ ấp úng :
- Tớ …tớ…tưởng cậu …
Tôi xùy một tiếng rồi ngồi im nhìn lên bảng, mặc kệ Trúc Vũ vẫn còn đang tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.
Có gì mà làm như lạ lắm vậy !
Chỉ là đi học như bình thường thôi mà…
Trúc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ , có chút e dè :
- Không phải hôm qua anh Duy Phong với cậu…
Tôi nhìn Vũ, ngắt lời :
- Chia tay chứ gì ? Làm sao à ?
Trúc Vũ ngồi im bất động, lắc lắc đầu một cách ngây ngô.
Tôi lại dời mắt về phía bảng như nghiên cứu gì đó, mặc dù trên kia toàn là mấy hình vẽ nhắng nhít của bạn trong lớp.
Thịch thịch thịch thịch …
Một chuỗi tiếng động bỗng vang lên . Hình như là bắt đầu từ phía cầu thang.
Chỉ một lúc sau, loạt tiếng động đó đã chấm dứt nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt tôi là những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.
Là biệt đội hám trai nhưng mà…
Một đứa vuốt vuốt mái tóc đen dài, thẳng mượt, chớp mắt nhìn tôi :
- Tớ rất dịu dàng đúng không Vy Anh ?
Thật rùng mình !
Tôi nhớ không nhầm thì người này mới chỉ hôm qua tóc vẫn còn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhe-buoc-vao-tim-anh/53185/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.