Nguyệt Linh bị anh xoa đến ngẩn người, sau khi phản ứng lại, lập tức vươn tay ngăn cản, bắt lấy tay Anh Tỉnh. Cô vội vàng nhìn về phía Lôi Đức ở ghế điều khiển, cô tức muốn hộc máu trừng mắt nhìn Anh Tỉnh, “Anh Tỉnh, anh không thấy thẹn à!”
Anh Tỉnh cười to, dưới đáy mắt xanh biếc lại xẹt qua tia thâm trầm, “Ha ha, thẹn với Tiểu Nguyệt Nguyệt? Tất nhiên là tôi muốn Tiểu Nguyệt Nguyệt hơn rồi ~” anh siết chặt cổ tay Nguyệt Linh, mạnh mẽ kéo nó ra, một tay khác thì nắm lấy ngực cô, vừa siết được một giây, đã bị một tay khác của Nguyệt Linh tóm. Hai người đều có thuộc tính sức mạnh, nhưng lúc này cô giằng co, lại không làm gì được.
Khớp xương vừa bị cứng đờ, không thể động đậy, sao cô có thể phản kháng đây?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh Tỉnh hừ một tiếng, nhìn về phía gương chiếu hậu ở ghế điều khiển, qua kính chiếu hậu, anh không nóng không lạnh nói với Lôi Đức: “Lôi Đức, lát nữa đến lượt tôi lái xe.” Ý là, hiện tại anh giúp tôi, tôi cũng sẽ cho anh có lợi, hai người trợ giúp lẫn nhau, không cần phải làm động tác nhỏ gì. Lôi Đức nhìn gương chiếu hậu, trong đôi mắt bạc chứa cảm xúc phức tạp, ẩn ý không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260394/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.