Kít, Anh Tỉnh đột nhiên đạp phanh không báo trước. Nguyệt Linh không chuẩn bị, nhất thời mất thăng bằng đâm về phía trước, tay chân cô bị trói, căn bản không ngăn cản được. Một bàn tay kịp thời vươn đến đỡ lấy phần đầu của cô, giữ lại đầu cô trong lòng bàn tay. Nguyệt Linh nhìn về phía Anh Tỉnh, anh dịu dàng đỡ cô về vị trí ban đầu, rồi nhìn cô, nở nụ cười tùy ý, “Tiểu Nguyệt Nguyệt, em thích Tư Đồ Lẫm nhiều như vậy sao?”
Ẩn chứa sâu trong đôi mắt xanh biếc là nguy hiểm khôn lường.
Nguyệt Linh rũ mắt xuống, lặng lẽ sửa lại cảm xúc, khi ngước mắt lên đã khôi phục bình tĩnh. Cô thở dài, nhẹ nhàng bâng quơ: “Không thể nói là tôi thích người nào đó. Tôi chỉ là không muốn bị người tranh đoạt, muốn sống tự do tự tại. Mà người nào có thể cho tôi tự do, bảo vệ tôi bình an, tôi liền nguyện ý ở bên người đó.” Cô nhìn anh, trong ánh mắt đen nhánh thể hiện sự chua xót, bất đắc dĩ, “Tôi là một người phụ nữ, không cầu phú quý, vô tâm với tình yêu. Chỉ nghĩ sống độc lập trong thế giới này, có một mảnh đất của riêng mình. Cũng không biết làm sao, tôi lại chọc phải mấy người...”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-bat-kha-thi/1260395/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.