4.
Buổi chiều, tôi đẩy Mặc Nghiễn CHiêu ra vườn hoa đằng sau tản bộ.
Vốn dĩ anh ta không muốn, nhưng người quản gia tận tình khuyên bảo rất lâu.
Tôi ở bên cạnh ngáp liên tục, oán khí sắp trở thành sự thật rồi.
[Người ta không muốn đi thì không đi thôi, buổi chiều không nghỉ ngơi lại đi tản bộ, ông già này nghĩ gì vậy?]
[Mau lôi cái khí thế phản diện nói một là một nói hai là hai ra đê, từ chối hung hăng vào, để tôi còn quay về ngủ nướng.]
Kết quả giây tiếp theo, anh ta liền đồng ý rồi.
Việc này khiến cho ông quản gia nước mắt giàn giụa vì cảm động.
Chỉ có tôi là xúi quẩy
Haha, hôm nay tôi mời khách, mời mọi người đi chớt!
Trời vừa mưa xong, trên đường vẫn còn đọng nước, một chút ốc sên đang bò chậm rãi về phía trước.
Một kế hoạch bỗng nảy lên trong đầu tôi.
“Mặc tiên sinh, ngài nhìn thấy chú ốc sên ở phía trước rồi chứ? Tuy tốc độ của nó chậm chạp, nhưng nó vĩnh viễn sẽ không bỏ cuộc! Như là chân của ngài vậy, tuy rằng hy vọng mù mịt, nhưng chỉ cần không từ bỏ thì nhất định có thể thấy được kỳ tích!”
Bước đầu tiên, học theo nữ chính não t.à.n trong phim, giỏi vận dụng mấy ví dụ không cần thiết để ép buộc cảm xúc.
Quả nhiên Mặc Nghiễn Chiêu nghiêng đầu nhìn tôi một cái, trong mắt hàm chứa sự lạnh lùng.
Tôi mở cờ trong bụng: [Anh ta tức giận rồi! Phản diện nhất định kiêng kỵ không muốn người khác nhắc đến chân của anh ta. Lần này khẳng định
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-cuu-roi-phan-dien/1753629/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.