Thành phố S vào giữa đêm.
Mùa đông lạnh lẽo nhất đã qua đi.
Đêm đầu xuân dù vẫn còn hơi se lạnh, song cũng đã chướm chút hơi ấm ngày xuân, đã không còn cái lạnh cắt da cắt thịt như tiết trời mùa đông
nữa.
Nhưng cõi lòng Cố Hạnh Nguyên vẫn còn đang dừng lại giữa mùa đông.
Đã một tuân trôi qua từ khi Lục Lộ gặp tai nạn giao thông.
Lục Lộ vẫn lắng lặng năm trên giường bệnh, tuy các chỉ số sức khỏe đều đã ổn định lại nhưng bà vẫn trong tình trạng hôn mê.
Từ lúc Cố Hạnh Nguyên mở sấp giấy xét nghiệm DNA kia ra thì cô rốt cuộc cũng đã tìm được người mẹ ruột thất lạc hơn hai mươi năm của mình.
Thế nhưng ông trời trêu ngươi, giờ phút này tuy mẹ cô đang nằm ngay trước mặt song hai người vẫn không thể nhận lại nhau được...
Cô Hạnh Nguyên buồn bã thở dài, cô câm lấy một chiếc tăm bông nhúng nước nhẹ nhàng chấm lên môi mẹ để làm ẩm đôi môi khô cong của bà.
"Mẹ, mẹ hãy mau tỉnh lại đi, có được không..." Cô cúi đầu lẩm bẩm, nơi khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt lệ.
Vân Chi Lâm đứng cạnh không đành lòng thấy cô như vậy: "Nguyên Nguyên, em đừng lo, không phải tình hình của dì vẫn đang chuyển biến tốt đó sao? Dì ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi"
"... Đúng vậy, mẹ em sẽ khỏe lại thôi... Mấy năm nay cuộc sống của bà cũng không suôn sẻ hạnh phúc, sao ông trời có thể đành lòng đối xử tệ bạc với bà như thế chứ, đúng không?" Cố Hạnh Nguyên khe
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiem-vu-sinh-de/1437907/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.