Giang Văn Chỉ vẻ mặt mê man giống như một con cừu nhỏ vô hại, con ngươi đen như mực trơn bóng trong suốt ôn nhu nhìn ta một hồi mới chậm rãi đi về phía ta.
Nếu nàng ta làm vẻ mặt hung thần ác sát mà xông lại thì còn dễ nói, nàng ta làm bộ dạng "tình e ý thẹn" như vậy thật sự khiến ta sợ tới mức không nhẹ, nhanh chóng gia tăng động tác phá cửa trên tay.
- Ngươi... - Giang Văn Chỉ khẽ gọi một tiếng, hai tay nắm lấy cổ tay ta.
Ta thầm niệm trong lòng: Đừng để ý nàng ta đừng để ý nàng đừng để ý nàng, phá cửa phá cửa phá cửa...
Ta hít thật sâu một hơi, muốn áp chế cảm giác như bị một móng vuốt gãi không ngừng trong lòng.
Ta còn chưa diệt lửa xong thì Giang Văn Chỉ lại khơi lửa lên. Nàng ta đột nhiên nhích thân thể mềm lại gần, ta sợ tới mức buông lỏng tay, ghế rớt.
- Ngươi... - Ta vừa mở miệng mới phát hiện ra giọng nói của mình đã trở nên có chút khàn khàn, nâng tay lên...
- Á! - Ta còn chưa kịp đụng vào nàng ta thì Giang Văn Chỉ đã cầm lấy tay ta, hung hăng cắn.
- Hừ! Ngươi dám đánh chủ ý tới bổn tiểu thư! - Giang Văn Chỉ vẻ hung thần ác sát quát ta, nhưng cảm giác thở hơi hổn hển, trên mặt không biết vì dược hiệu hay là kích động mà có vẻ càng hồng thêm.
Giang Văn Chỉ hít sâu rồi ngoan độc cắn một cái chồng lên vết răng vừa thành hình.
- Ngươi là chó sao! Mau nhả ra! -
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhien-khuynh-quan-tam/83495/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.