Ngọc Long Bảo thành lập cách đây mấy năm, trên giang hồ vốn rất khiêm tốn, có Tiêu Cư Mạo và Đàm Thời Quan tọa trấn giúp đỡ nên càng ngày càng phát đạt, sản nghiệp trải rộng khắp Tiêu quốc, khách đi3m Dụ Long này chính là một trong số đó.
Có mệnh lệnh của Thiếu bảo chủ Tiêu Phàm, khách đi3m Dụ Long nhanh chóng điều động người tới tra xét khách đi3m từ trong ra ngoài một lần, đúng thật phát hiện ra một tên trộm, dưới gầm giường hắn còn tìm được không ít tang vật, ngoại trừ tay nải của Tiêu Phàm Chu Hồng Dạ, còn có rất nhiều món lặt vặt của những người khác, chỉ là do quá nhỏ nên không ai để ý. Có lẽ tên này thấy Tiêu Phàm và Chu Hồng Dạ trẻ tuổi, cứ tưởng rằng là hai tên nít ranh lần đầu vào giang hồ cho nên lớn gan vào phòng trộm hết hai cái tay nải.
Chưởng quỹ lôi người vào trong phòng Tiêu Phàm, thấy sắc mặt lạnh lùng của Thiếu bảo chủ vội vàng hành lễ một cái, “Tiêu nhân không biết Thiếu bảo chủ giá lâm, mong Thiếu bảo chủ thứ tội. Còn đây là tên trộm, không biết Thiếu bảo chủ muốn xử lí thế nào?”
Tiêu Phàm lùi lại sau lưng Chu Hồng Dạ, thấp giọng hỏi: “Hồng Nghiệp ca, ca cảm thấy nên xử trí thế nào?”
Chu Hồng Dạ không đáp lời, mà là bước tới mở tay nải, tìm thấy lọ thuốc, đoạn kéo tay Tiêu Phàm qua cúi đầu bôi thuốc cho hắn.
Ánh mắt Tiêu Phàm lóe lên, lực chú ý bị dời sang chỗ khác, quên luôn cả tên trộm đang quỳ trên đất, tên trộm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/2171851/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.