Lúc Tiêu Phàm đến gặp Tiêu Cư Mạo, Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan, Trần Phong và Tưởng Lăng đang ở trong lương đình ngự hoa viên cùng nhau uống trà, bàn việc ở biên cương.
Tưởng Lăng tương đối hài hước, Tiêu Cư Mạo ngây ngẩn cả ngày trong cung thực sự rất nhàm chán, nghe hắn kể vài chuyện lý thú ở biên quan bị chọc cười ha ha, cười chảy cả nước mắt.
Đàm Thời Quan thấy hắn vui, cũng nở nụ cười theo.
Triệu Toàn thấy Tiêu Cư Mạo cười xong, trước khi Tưởng Lăng tiếp tục kể chuyện vội nói: “Bệ hạ, Thái tử điện hạ cầu kiến.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Tiêu Cư Mạo còn mang theo nét cười, nghe vậy bèn nói: “Cho vào đây.”
Tiêu Phàm mặc y phục Thái tử đi đến, mặc dù nét mặt non nớt, nhưng trong lúc giơ tay nhấc chân đã thể hiện được khí chất hoàng thất, sau năm qua đi đủ để huyết mạch thức tỉnh hoàn toàn, hắn vốn là con cháu Tiêu gia, định sẵn không phải hạng người tầm thường.
“Chất nhi bái kiến hoàng thúc, bái kiến Nhị thúc.” Nói xong cũng gật đầu với Tưởng Lăng và Trần Phong.
Tiêu Cư Mạo “Ừ” một tiếng, “Đứng lên đi, chuyện gì?”
Tiêu Phàm đứng dậy, cẩn thận hỏi: “Hoàng thúc, Hồng Nghiệp ca muốn về thành Giang Lăng một chuyến, ta muốn đi cùng với hắn, có được không ạ?”
Đuôi mày Tiêu Cư Mạo khẽ nhếch lên, “Vì sao muốn đi cùng với hắn?”
Tiêu Phàm cũng không giấu giếm, nói thật lòng: “Ta và Hồng Nghiệp ca đã sáu năm không gặp, lần này hắn trở về vốn muốn ôn chuyện vài ngày, thế nhưng ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/2171853/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.