Thiếu niên khuôn mặt non nớt, thân hình gầy gò, đôi mắt phượng kiên định, y phục đen tuyền trên người càng tăng thêm nét trang nghiêm chững chạc, thiếu niên đứng bên cạnh một con ngựa, mắt nhìn chăm chú Tiêu Phàm: “Ta sẽ viết thư cho ngươi, cũng sẽ trở lại kinh thành thăm ngươi.”
Đổng Hiếu Toàn đứng một bên nghĩ bụng: Nếu đã ra biên cương làm gì có chuyện về kinh thành thăm người thân bạn bè dễ như vậy? Cũng chỉ là một đứa trẻ mới nghĩ vậy mà thôi.
Tiêu Phàm ôm hắn, do thấp hơn Chu Hồng Nghiệp một cái đầu nên chỉ có thể chạm được đến bả vai: “Nghe nói chiến trường rất đáng sợ, Hồng Nghiệp ca, ngươi nhớ phải cẩn thận đó.”
Chu Hồng Nghiệp vỗ vỗ lưng hắn, “Đổng tướng quân còn đang đợi, ta phải đi rồi.”
Tiêu Phàm đứng trước cửa thành nhìn bóng lưng xa dần của Chu Hồng Nghiệp, đứng lặng người thật lâu, mãi đến khi đoàn người biến mất trong tầm mắt.
Sau khi trở về, hắn vẫn mãi trông thư của Chu Hồng Nghiệp gửi về, nhưng đợi đến tận bốn tháng sau hắn mới nhận được phong thư đầu tiên của Hồng Nghiệp ca.
Hồng Nghiệp ca viết trong thư nói rằng ở quân doanh rất vất vả, nhưng thu hoạch phong phú, hắn đã có được bằng hữu thân thiết, đã tự tay giế t chết không ít kẻ địch, Đổng tướng quân chăm sóc hắn rất chu đáo.
Tiêu Phàm đọc đi đọc lại thư trong tay nhiều lần cũng không thấy được điều hắn muốn tìm, ngay cả một chữ “Nhớ mong” cũng không thấy. Tiêu Phàm cầm bút viết hồi âm, nhưng không biết là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-hit-meo-moi-ngay/2171854/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.