Cảnh Hành bỗng nhiên cười lên.
"Vậy thì đợi ta khỏi bệnh đi."
Chàng nheo mắt lại, khóe môi cong lên, càng làm nổi bật nốt ruồi bên má càng thêm xinh đẹp, "Phu nhân, rồi sẽ có lúc nàng báo đáp ta."
Cảnh Hành nói được làm được, sau khi giải độc xong, quả nhiên đã để ta báo đáp chàng một phen.
Trong khoảng thời gian này, Đường phủ lại phái người đến, nói là đích mẫu nhớ ta da diết, rất muốn gặp ta, đều bị Cảnh Hành lấy cớ ta thân thể không khỏe mà từ chối.
Ta biết rõ trong lòng, bọn họ đến để hỏi tiến độ hạ độc.
Đáng tiếc bình thuốc độc đã bị A Nhiên thu giữ làm tang vật, ta còn có thể hạ độc cái gì nữa chứ.
Ban ngày, lúc Cảnh Hành ra ngoài làm việc, ta lang thang trong phủ, vô tình đi lạc đến phòng bếp nhỏ.
Mùi hương ngọt ngào của hoa quế tràn ngập căn phòng, ta ngửi hai cái, liền có một tiểu nha hoàn lanh lợi cầm một đĩa bánh đưa tới:
"Bánh mật ong hoa quế mới ra lò, Vương phi hãy nếm thử tay nghề của nô tỳ xem sao."
Thấy ta thích, tiểu nha hoàn trực tiếp bưng cả lồng bánh đến cho ta, còn tự mình dùng khăn lót tay, đi theo phía sau ta:
"Nóng lắm, nô tỳ đưa đến phòng Vương phi nhé."
Ai ngờ, vừa bước vào cửa viện, Tú Nhi đã vội vàng nghênh đón: "Vương phi đã đi đâu vậy?"
Ta thu lại vẻ mặt, cúi đầu nhìn nàng ấy.
Tú Nhi dường như mới nhận ra sự thất thố của mình, dừng lại một chút, nhỏ giọng nói:
"Trong phủ, Vương phi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiep-chinh-vuong-vo-si-xao-khac-luc-a-hoa-diem/2548231/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.