Hôm sau, trời còn chưa sáng, nhưng Bùi Tiểu Thập đã dậy theo đồng hồ sinh học từ 5 giờ kém. Đêm qua ngủ trễ, lại tiêu hao nhiều sức lực nên lúc này chỉ có cơ thể mở mắt nằm trên giường, còn đầu óc vẫn mơ màng.
Tứ chi tối qua bị ép thành đủ loại tư thế, bấy giờ mới bắt đầu thấy tê mỏi. Tay chân rã rời, lật người thôi cũng khó khăn.
Mùa hè trời nổi nắng sớm, từng tia sáng mỏng manh len lỏi qua khe hở giữa hai tấm rèm chưa kéo kín, dừng lại bên gối của Bùi Tiểu Thập. Chỉ cần quay đầu, cậu có thể nhìn thấy Vạn Hạ Trình đang nhắm mắt ngủ bên cạnh.
Vạn Hạ Trình là của mình.
Bùi Tiểu Thập lẩm nhẩm trong lòng.
Vạn Hạ Trình là của mình rồi.
Cậu trở mình bò dậy, chống cằm nằm sấp trên giường, ánh mắt không rời khỏi người đối diện.
Nếu bây giờ Vạn Hạ Trình tỉnh dậy, hẳn sẽ thấy cách mặt mình chưa đầy 20cm có một đối tượng đang lén lút nhưng lại vô đường hoàng ngắm nhìn mình, như thể đang thưởng thức một món bánh ngọt ngon lành đẹp mắt một cách quyến luyến không rời, thậm chí còn muốn vươn lưỡi thử liếm trộm một miếng.
Thực ra, khi Vạn Hạ Trình mở mắt tỉnh dậy, ai đó đã lén hôn trộm môi hắn được bảy tám lần rồi.
Bấy giờ mới 5 rưỡi sáng, Bùi Tiểu Thập đang nghịch vui đến quên trời quên đất. Đúng lúc đặt lên môi hắn nụ hôn thứ 10 thì chính chủ thức giấc. Hắn mở mắt, khiến Bùi Tiểu Thập thót tim, xịt keo tại chỗ. Cậu giữ nguyên tư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiet-do-tren-khong-ha-khuyet/1915109/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.