Vào các ngày làm việc bình thường, nếu Bùi Tiểu Thập có lớp học lái xe buổi sáng, hai người thường sẽ cùng nhau ra ngoài.
Buổi sớm không kịp làm bữa sáng, ba bữa của bà nội đều có điều dưỡng lo nên bọn họ thường tự ra đầu ngõ mua: bánh bao chiên, mì hoành thánh, bánh cuốn, xíu mại, bánh rán hành, tàu hũ,... Đồ ăn trong khu phố này rất phong phú, mỗi ngày có thể luân phiên đổi món không sợ ngán. Vạn Hạ Trình đã ăn mãi từ nhỏ nên bây giờ chẳng mấy hào hứng. Còn Bùi Tiểu Thập lại vô cùng phấn khích, kể rằng bao năm nay chỉ toàn ăn đồ do đầu bếp và giúp việc trong nhà nấu, giờ mới biết đồ ăn của mấy quán lề đường còn ngon hơn. Lời vừa dứt thì cậu cắn ngay phải một miếng bánh bị chiên tới cháy đen cháy đỏ, vội chạy qua tiệm tạp hóa bên cạnh mua một hộp sữa, cắm ống hút rồi tu "ừng ực", vừa uống vừa bảo phải súc miệng.
Sống hai mấy năm cuộc đời Vạn Hạ Trình mới thấy có người súc miệng bằng sữa.
"Cậu thích uống sữa lắm hả?" Vạn Hạ Trình hỏi.
"Sữa ngon mà, còn giúp da trắng với cao lên nữa!" Nhắc đến sữa, mặt Bùi Tiểu Thập lập tức nở nụ cười đầy tự hào, cứ như bản thân chính là con bò đang sản xuất ra sữa vậy.
Bùi Tiểu Thập quả thật rất trắng, da dẻ lại mềm mịn đến mức như có thể bóp ra nước. Mỗi lần ôm hoặc chạm vào mặt hay tay cậu, Vạn Hạ Trình đều cảm nhận được sự mịn màng ấy. Sờ cái biết ngay thiếu niên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiet-do-tren-khong-ha-khuyet/193824/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.