Bùi Tiểu Thập luống cuống lau nước mắt, vội quay mặt đi để Vạn Hạ Trình không thấy bộ dạng này. Cậu lắp bắp. "Xin lỗi...Em vừa gặp ác mộng."
"Không cần xin lỗi vì mơ thấy ác mộng." Vạn Hạ Trình đứng dậy, bước ra xa một chút để kiểm tra các cuộc gọi nhỡ trên điện thoại, nhường không gian riêng cho Bùi Tiểu Thập ổn định cảm xúc.
Trông cậu đa sầu đa cảm hơn trước, diễn viên ai cũng vậy sao?
Trong lúc gọi điện, Vạn Hạ Trình kéo rèm ra. Bên ngoài, bầu trời ngày bão che khuất ánh trăng, chỉ còn những ánh đèn neon rực rỡ tràn vào, chiếm hơn nửa căn phòng.
Từ vị trí này, Vạn Hạ Trình vẫn thấy được quang cảnh phía bên kia bờ sông – nếu khu ổ chuột đó có thể gọi là "cảnh".
Dòng sông chia đôi thành phố, ranh giới giai cấp xã hội càng rõ ràng hơn. Trước đây, thiếu niên thuộc về đô thị phồn hoa, còn hắn trước khi rời Thượng Hải, chưa từng thoát khỏi đáy xã hội ở bên kia bờ sông.
Chính từ lúc đó, hắn nhận ra khoảng cách giữa mình và Bùi Tiểu Thập không chỉ là một con sông.
Gọi xong vài cuộc điện thoại, Vạn Hạ Trình quay lại, thấy người nọ đã ngồi ngay ngắn trên sofa, trông có vẻ bình tĩnh hơn.
Hắn đi tới bên giường, bật đèn phòng lên.
Rèm do Bùi Tiểu Thập kéo, đèn do Bùi Tiểu Thập tắt, cả đồ trên bàn trà và tấm chăn đắp trên người hắn cũng do cậu chuẩn bị, chẳng cần hỏi cũng biết.
Nếu đã không cần hỏi, thì cũng chẳng còn gì để nói thêm. Chẳng lẽ lại bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhiet-do-tren-khong-ha-khuyet/193863/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.