Cầm điện thoại, sau mấy tiếng Tút… Tút… Giọng nói quen thuộc của Nhan Thanh truyền đến.
“Tiểu Hàm đấy à, sao gọi sớm thế?”
Thẩm Hàm bật cười: “Đâu còn sớm nữa? Chắc chắn Hạo Hạo đã dậy được một lúc rồi.”
Giọng nói vốn mang theo bông đùa của Nhan Thanh cũng dịu đi đôi chút: “Đã đọc sách hơn một tiếng rồi. Lúc đi vào còn bảo muốn ăn lê, đã gọt xong rồi, chỉ chờ nó ra xơi thôi.”
“Vẫn cắt thành từng miếng, cắm sẵn tăm vào chứ?” Thẩm Hàm hỏi một cách thấu hiểu.
“Tất nhiên rồi. Bây giờ anh đi lại trong nhà cũng phải rón ra rón rén ấy chứ.”
Hai người đồng loạt bật cười.
“Tối mai vẫn đến nhà anh ăn giao thừa chứ hả?”
“Vâng. Lại làm phiền anh rồi.”
“Phiền gì mà phiền. Nguyên liệu mẹ anh đã mua xong mang đến, Hạo Hạo nói ngày mai sẽ xuống bếp. Hai chúng ta chỉ cần ngồi không hưởng thụ là được rồi.”
Thẩm Hàm thích thú cười một tiếng.
Nhan Thanh dừng lại giây lát, đổi giọng: “Chú muốn đến nhà anh thật chứ? Cậu kia đâu? Nếu đi chung thì phải mang lì xì theo đấy nhé.”
“Em ấy không đi đâu.” Thẩm Hàm cảm thấy tai mình nóng lên, “Em ấy về nhà.”
Nhan Thanh thở dài: “Vậy thì vẫn là ba người chúng ta. Năm nay Hạo Hạo lại phải thi Đại học, thức qua đêm được với anh cũng chỉ có chú. Tối nay chú nghỉ ngơi cho khoẻ đi, đến lúc đó anh không cho chú lên giường đâu đấy. Có điều chú cũng đừng giấu cậu ấy kĩ quá, anh đây đã chuẩn bị xong cả tràng lời nói rồi, chờ ngày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhin-em/1792979/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.