Về đến nhà, Chu Vận đang nấu cơm, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “Con về rồi à, chuẩn bị ăn cơm đi.”
Từ Tri Tuế đáp lại một tiếng rồi thay giày đi vào nhà bếp rửa tay.
Trải qua việc điều dưỡng mấy năm nay, cơ thể của Chu Vận đã không còn vấn đề đáng ngại nào, về mặt tinh thần cũng xem như đã bình phục như bình thường…. Ít nhất là người ngoài cho rằng như vậy.
Sự thật là hiện giờ bà ấy vẫn phải uống thuốc hàng ngày, những hành động điên cuồng lúc căn bệnh phát tác cũng đủ làm cả hai mẹ con cô sụp đổ.
Cũng may là tình trạng như vậy rất hiếm khi xảy ra, ngày thường Chu Vận không khác gì một người bình thường, có thể tự lo liệu cho cuộc sống của mình, cũng có thể giao tiếp một cách bình thường.
Lúc Từ Tri Tuế lên năm ba đại học, bà ấy thử ra ngoài tìm việc làm nhưng tình hình không hề tốt đẹp như bà ấy hy vọng. Vào độ tuổi này lại thêm việc bà ấy đã cách xa khỏi xã hội nhiều năm nên muốn vào một công ty tốt và làm lại ngành cũ của mình gần như là không thể nào, chỉ có thể dựa vào một vài công việc vặt để trang trải chi phí trong nhà.
Sau khi Từ Tri Tuế đi làm, bà ấy cũng theo đó quay về thủ đô. Bây giờ bà ấy làm kế toán trong trung tâm thương mại nhỏ gần nhà, tiền lương cũng không cao lắm nhưng vẫn đủ để sống qua ngày.
Căn hộ mà hai mẹ con cô đang ở hiện
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-em-da-nhieu-nam-nhu-vay/1942978/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.