Hệ thống sưởi trong xe được bật hết cỡ, làn gió ấm áp thổi vào người làm cho cái lạnh lẽo được xua tan đi hơn nửa. Tâm trạng nặng nề dần dần trở nên sáng tỏ.
Sau khi xe chạy vào đường vành đai, Chu Vận cũng dần dần thoát ra khỏi nỗi bi thương. Bà ấy nhìn khung cảnh đang dần lùi xa bên ngoài cửa sổ và lặng lẽ thở dài: “Cuối cùng cũng đã giải quyết được một việc lớn trong lòng.”
Từ Tri Tuế nhìn Vương Mẫu nương nương qua kính chiếu hậu rồi vừa hong mái tóc dài bị nước mưa xối ướt đẫm của mình trước họng gió, vừa làm như vô tình nói: “Đúng nhỉ, chuyện này cũng coi như không cần phải lo lắng nữa rồi. Đúng rồi, mẹ định khi nào thì quay về bên biệt thự? Bọn con có thể chở mẹ đến đó.”
Chu Vận không mặn không nhạt liếc mắt nhìn cô rồi xoay người đi tìm chiếc túi đựng nước của mình như thể không nghe thấy gì. Bà ấy lấy canh gừng nóng hổi đã chuẩn bị từ trước ra rồi chậm rãi rót cho mình một cốc.
Từ Tri Tuế lặng lẽ trao đổi ánh mắt với Kỳ Nhiên, trong lòng cô bỗng dưng cảm thấy bất an.
Đợi đến khi bụng ấm hơn, Chu Vận mới thổi hơi nóng bốc lên từ cốc giữ nhiệt rồi nói một cách mập mờ: “Vừa mới quay về mà đã chê mẹ phiền phức rồi à?”
“Đương nhiên là không phải!” Từ Tri Tuế cười đùa cợt nhả nói: “Còn không phải là vì ngày mai con phải đi làm rồi nên sợ đến lúc ấy ở nhà không có ai chăm lo cho mẹ sao!”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-em-da-nhieu-nam-nhu-vay/326682/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.