Từ Tri Tuế vội vàng mặc bộ đồ ngủ chạy ra sau cửa, hít thở sâu đủ ba lần mới lấy hết dũng khí mở cửa ra, nở nụ cười nịnh nọt với Chu Vận: "Mẹ..."
Kỳ Nhiên cũng thay quần áo đi theo cô ra ngoài, chỉnh lại cổ áo đứng ở huyền quan, kính cẩn lễ phép gọi: "Cô."
Vẻ mặt Chu Vận sa sầm giống như mây đen trong đêm, đuôi mắt khẽ liếc nhìn hai người, hừ một tiếng đầy quái gở: "Ồ, ở nhà à? Vậy sao mẹ nhấn chuông cả buổi mà chẳng thấy phản ứng gì nhỉ?"
Từ Tri Tuế đỡ trán, cúi đầu chột dạ nói: "Cái đó, hôm nay bọn con đi ra ngoài, hơi mệt nên vừa về đã ngủ một giấc."
Chu Vận mắt sắc như dao trừng liếc hai người, ánh mắt rơi xuống dấu vết đỏ hồng trên cổ cô, tức giận kéo mạnh cổ áo còn chưa bẻ lại của cô, trên mặt đầy vẻ khinh thường của bậc vua chúa "Mẹ con là người từng trải", "Mấy chuyện hư hỏng kia của hai đứa còn hòng giấu được mẹ", "Đã làm gì trong lòng mình không tự biết sao".
Từ Tri Tuế bị bà nhìn chằm chằm mà mặt đỏ bừng, chỉ ước có thể đào một cái hố chôn mình xuống.
Thấy vậy, Kỳ Nhiên tiến lên, đi tới bên cạnh tủ giày, cúi xuống lấy dép cho Chu Vận: "Xin lỗi cô, đã để cô phải chờ lâu, cô mau vào đi ạ."
Chu Vận lại nhẹ nhàng liếc anh một cái, lúc này vẻ mặt mới giãn ra một chút, chậm rãi khoan thai đặt túi xách lên tủ, cúi người ngồi xuống ghế đổi giày.
Từ Tri Tuế vội vàng ngồi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nho-em-da-nhieu-nam-nhu-vay/326683/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.