Phương nhìn nó vẻ không tin những gì nó vừa nói nên hỏi lại
-Mày chơi với thằng lão phẳng này bao giờ? Nhỏ chỉ thẳng về phía Tuấn Anh nói
-Nè Tăng động mới nói gì đó? Tuấn Anh trừng mắt phản bác
– Không phải cậu là đồ lão phẳng à?
Phương trâm trọc nhìn Tuấn Anh
-Có cậu ấy….Đồ tăng động. Tuấn Anh cũng đâu chịu đầu hàng nên quyết tâm chiến đấu đến hơi thở cuối cùng
– Soi đi soi lại cũng đâu có giống một cặp Phong nhỉ? Làm sao con Phương là bà nhà của thằng T. Anh được.Nó nhìn T.Anh và Phương một lượt
Phong gật gù đồng ý
– CÁI GÌ CƠ ….AI LÀ BÀ NHÀ CỦA CẬU TA ? ĐỨA NÀO MẤT DẠY PHAO TIN ẤY LÀM HỎNG THANH DANH CỦA TAO….VI MÀY NÓI XEM. Phương giận giữ nói
Có đứa tái mét, mặt cắt không còn giọt máu
Hiếu nhìn Vi cầu xin “đừng nói ra mà tao còn muốn sống”
-Là thằng Hiếu đó. Vi thành thật khai báo.
Hiếu định quay sang cầu cứu vk thì phát hiện cô vk xinh xắn của mình đã cao bay xa chạy, giờ anh mới thấm thía câu ” người không vì mình trời chu đất diệt” ,”bỏ ck chạy vk”
Linh nhìn hiếu đôi mắt như muốn gửi một thông điệp ” ck ơi ai làm người đó chịu. Vk vô can” , bạn hiếu gào khóc trong tâm can
” vk à vk thật nhẫn tâm”
-Chăn chối xong chưa để chị hành quyết?
-Khoan sử nó ! Tuấn Anh lên tiếng
Hiếu như thằng chết đuối vớ được cái cọc….nhìn Tuấn Anh van lài đúng là bạn tốt mày không nỡ nhìn tao chết đúng không?
Tuấn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/808540/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.