Nhưng bước chân vội vã, những con người bon chen …tiếng gọi ,tiếng hét , vài tiếng khóc…
Tất cả nó đều không nghe thấy…bây giờ trong mắt nó chỉ có người đó… chỉ tồn tại người đó….
” đừng để ai đó ra đi rồi mới mong họ đừng biến mất… khi đó người bị tổn thương nhất chính là con đấy, bé yêu”
Câu nói của mẹ chợt vang lên trong suy nghĩ… phải nó sai rồi…nó không hề nhận ra người đó rất quan trọng
Không hề nhận ra người đó đa chiếm một vị trí quan trọng trong tim…
-Vi…buông thằng Phong ra chúng ta phải đưa nó đi bệnh viện
Tuấn Anh sốt sắng
-Vi…
Phương kéo nó ra , chiếc băng ca trắng nhanh chóng đưa Phong đi cấp cứu, nó ở cùng anh…
Không nói, cũng không khóc nữa… đơn giản chỉ ngồi đó nắm chặt tay người kia…
-Tôi tin cậu … ai đó khẽ thì thầm
Phương , Linh nhìn chú mục vào nó…lần trước người con trai đó ôm nó trong lòng quần áo lấm lem toàn máu là máu…lần này là nó…
Đây có phải là một vòng tuần hoàn do chúa muốn thử thách hai con người này???
Trước cửa phòng phẫu thuật, người con gái ngồi im nhìn chiếc đèn đỏ vẫn sáng rực ở trước cửa phòng phẫu thuật….nó đặt cược mọi niềm tin vào người ấy…
” -Mỏi chân à?
-…nếu mày bước thêm một bước tao với mày không còn là bạn…
-Được chúng ta sẽ không là bạn…
-Kết hôn cùng tôi…
….
-không sao…có tôi ở đây rồi…”
Từng dòng hồi ức hiện về khiến ai đó càng đau lòng…
Cạch…
Chợt 1 y tá vội chạy ra…
-Ai là người nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/808631/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.