Phong nhăn mặt, kẻ nào dám phá hoại chuyện tốt của anh??? Đáng hận thật.
-Tôi ra mở cửa!
-Kệ nó… ai đó ngang ngược trả lời
Kinh coong….kinh coong….
Những tiếng chuông đáng ghét vẫn cứ vang mãi không rứt khiến nó sốt ruột
-Dậy… ai đó bị nó đẩy mạnh xuống đất
-A…anh đang là bệnh nhân đấy nhé… Ai đó uất ức nên tiếng
-Tôi ra mở cửa. Nói đoạn có đứa bỏ ra ngoài mở cửa luôn để mặc ai kia đang phẫn uất than trách số phận
Cạch ….
-Phong! Sao giờ anh mới ra mở cửa anh không biết trời đang mưa à?
Một cô gái lạ đứng trước mái hiên núi húi cầm túi lớn túi nhỏ…
– Anh Phong sao anh không nói gì? Mau lại đây giúp em xách đồ…
Thoát khỏi dòng suy nghĩ cô gái này là ai nó mới lên tiếng trả lời
-Bạn ơi! Bạn tìm Phong à? Đợi chút tôi gọi cậu ấy cho…
Thấy cô gái có vẻ ngạc nhiên nó cười trừ quay đầu lại gọi to…
-Phong ơi Phong….
Ai đó nghe tiếng gọi thì non ton chạy ra hóng hớt
-gì thế?
-Có em gái tìm này…
Nó nói
Ai đó gãi đầu . ( hannie :em biết anh sạch gầu vì clean man rồi không phải khoe :) )
-Ai thế? Phong hỏi
– Bạn cậu chứ bạn tôi à ? Làm sao tôi biết được! IQ của cậu có thật mang 3 chữ số không? Nó lừ mắt
Phong ngó ra ngoài hiên nhìn cô gái đang đứng khuôn mặt thoáng ngạc nhiên
-Thùy ..
-Phong! Nhớ anh quá
Đôi mắt màu đen ánh lên xúc động, những giọt nước mắt lăn dài trên má…tự nhiên ai đó trở thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-anh-thua-roi/808642/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.