Người với người, buồn vui vốn chẳng liên quan.
Lục Tử Tấn và Lục Tử Hiên bị Lục Hành Châu giữ lại như hai con cún, ngồi trên bậc thềm nghỉ ngơi. Dụ Dạng vì mãi chưa tìm được người mà bực bội đến mức chẳng buồn đánh bóng.
Ngược lại, Dụ Thư thì vui vẻ ra mặt vì được chơi cùng anh trai.
Lục Hành Châu đúng là rất giỏi chơi bóng rổ. Bóng mà hắn chuyền tới đều có lực vừa đủ, góc độ cũng rất chính xác, đỡ bóng cực kỳ nhẹ nhàng.
Nam sinh đa số đều thích chơi bóng rổ, Dụ Thư cũng không ngoại lệ. Cuối cùng cậu cũng tìm được niềm vui trong bộ môn này, chơi hoài không thấy chán. Thể lực của cậu không bằng Lục Hành Châu, nhưng vẫn cố gắng chơi thật lâu, đến mức hơi thở cũng bắt đầu gấp gáp hơn.
Dù vậy, cậu vẫn tiếc không muốn dừng lại, vì được chơi với anh trai thực sự rất vui. Cậu muốn giữ niềm vui này lâu hơn chút nữa. Không thể không công nhận, thể lực của Lục Hành Châu thật sự rất tốt, chơi lâu như vậy mà trên trán cũng chỉ lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng. Động tác điều khiển bóng trông cũng rất thành thạo.
Dụ Thư không muốn mình trông quá "cùi bắp", bèn tự cổ vũ trong lòng: Cố lên! Mình còn có thể kiên trì thêm chút nữa!
Lục Hành Châu nhìn cậu, hơi dùng lực tay, bóng rổ lập tức bật mạnh lên khỏi mặt đất. Ánh mắt Dụ Thư liền theo trái bóng mà nâng lên, sau đó nhìn thấy nó vững vàng rơi lại vào tay anh trai.
"Không… không chơi nữa sao, anh?" Dụ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-la-doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-nuoi-toi/2839602/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.