Dụ Thư tuy bị ốm, nhưng đầu óc vẫn còn minh mẫn
Vừa rồi cậu rõ ràng nghe thấy có người gọi anh, còn nói đồ ăn mau mang ra là tốt nhất. Đây mà gọi là sắp kết thúc gì chứ, làm gì có ai mới chưa tới tám giờ đã kết thúc liên hoan.
Trong lòng cậu như có cái cân thiên lệch, một bên nói đừng ảnh hưởng đến liên hoan của anh, bên kia lại nói muốn anh ở bên mình một chút.
“Sao không nói gì?” Đầu dây bên kia như thể đang chạy trên đường, tiếng ồn ào dần biến mất, chỉ còn lại giọng anh trai: “Không phải em không thích gọi điện khi bên cạnh có người à?”
Tiệc cũng tan, người cũng đã đi ra ngoài. Có do dự thêm cũng vô ích, bên kia đã chiếm ưu thế áp đảo. Dụ Thư cuối cùng cũng không giằng co nữa, nhỏ giọng phản bác: “Em đâu có vô lý như vậy.”
“Thật không?” Lục Hành Châu lần này không chút nể tình mà vạch trần: “Lần trước chẳng phải cũng vì chuyện đó mà cúp máy à?”
Nghe thấy giọng của người khác liền lập tức dập máy, sau đó cũng không gọi lại nữa, đến tận bây giờ mới gọi thêm một lần.
Mỗi khi gặp tình huống như vậy, Dụ Thư đều không cãi lại được, vì cậu không có cái tư duy logic mạnh như anh. Hơn nữa, anh lại còn nhắc đến chuyện lần trước.
“Em nghe nói có người đưa trà sữa cho anh.” Qua một lúc lâu, Dụ Thư cuối cùng cũng hỏi ra, cậu nắm chặt gối trong tay: “Anh, anh có đang yêu đương không?”
Ngay khoảnh khắc hỏi ra, thật ra cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-con-la-doi-thu-mot-mat-mot-con-muon-nuoi-toi/2839619/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.