Cơ thể của Lư Úy Minh bị xé thành trăm mảnh trong nháy mắt.
Cái nhìn cuối cùng của hắn rơi vào người Ninh Túc.
Ninh Túc đứng ở trước cửa lặng thinh nhìn hắn.
Đằng sau cậu là ánh hoàng hôn đỏ rực tráng lệ, ánh nắng chiều màu cam chiếu vào phía sau cậu, để lại một cái bóng thật dài trong phòng thí nghiệm.
Máu tươi nhỏ xuống bắn vào cái bóng ấy.
Trên trần nhà và mặt tường của phòng thí nghiệm tối tăm ẩm ướt này lúc nhúc đầy các tổ hợp lộn xộn của những xúc tua và bộ phận con người.
Một kẻ thiên tài với nội tâm điên rồ vặn vẹo ở trong thời tận thế không có ràng buộc về đạo đức, h*m m**n điên rồ, b**n th** thích “b**n th**”, các giống loài có hình thái và cấu trúc đột biến đó đều là do hắn “sáng tạo” ra.
Hắn cảm thấy bản thân hắn như thượng đế, có thể thay đổi và sáng tạo ra các giống loài. Cũng đứng ở vị trí của thượng đế, chỉ định ra người nào đó trở thành tội đồ bẩn thỉu.
Khắp phòng thí nghiệm âm u truyền đến tiếng nhai nuốt.
Người sáng tạo đã bị nuốt chửng bởi chính “sáng tạo” của mình.
Những quá khứ đen tối mà Ninh Túc chôn vùi dưới đáy lòng cũng theo đó bị nuốt chửng.
Cậu không có niềm vui khi trả thù, cũng không có sự trống rỗng khi trả thù xong. Mà nó càng giống như một lời tạm biệt hơn, nhẹ nhàng bước ra khỏi quá khứ ảm đạm, tắm mình trong ánh mặt trời ấm áp.
Ninh Túc hạ giọng nỉ non câu gì đó.
Người nhộng sư: “Cậu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904345/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.