Những kẻ dị dạng ở tầng dưới lũ lượt vọt lên.
Trong số đó có tên nhấc cái đuôi thật dài lên, thể trọng vượt quá mức cho phép, bước đi rung chuyển cả mặt đất. Có tên thì phát ra âm thanh “đa đa” kỳ quái, sắc nhọn điếc tai.
Bọn chúng đang tìm kiếm Ninh Túc trong các phòng, duy chỉ có căn phòng cả hai đang ở là bị bỏ qua.
“Đa đa ——”
“Ừm.”
Giữa một loạt tiếng “đa đa” vang lên, Lăng Tiêu trả lời Ninh Túc.
Mới đầu hắn tìm đến cậu là vì muốn trái tim của hắn.
Sau này hắn đi theo cậu là vì bảo vệ trái tim hắn.
Mà bảo vệ trái tim hắn thì phải bảo vệ luôn cậu.
Nhưng sau ấy chẳng biết là từ lúc nào, một thứ gì đó đã thay đổi khái niệm trong đại não hỗn loạn của hắn, coi cậu như trái tim để bảo vệ, rồi lại tiếp tục làm hắn lẫn lộn, mơ hồ coi cậu thành trái tim.
Lăng Tiêu nói: “Vào một khoảnh khắc nào đó trong hôm nay không thể nhịn được mà nhớ tới.”
Ninh Túc “à” một tiếng, “Vậy anh có thể ôm tôi càng chặt thêm một chút, như vậy là có thể đến gần trái tim của anh hơn.”
Bàn tay sau lưng khẽ siết chặt hơn, chặt đến mức khó phân biệt được nhịp tim rung động đến từ khoang ngực của ai.
Đôi tay trắng nhợt thon gầy đáp xuống chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình, đầu tiên là trên nếp áo được nâng lên bởi bả vai, sau đó dừng lại vài giây rồi từ từ trượt xuống, siết chặt lấy bắp thịt chỗ phần lưng hơi gầy của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904344/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.