Ninh Trường Phong: “Cậu muốn làm gì?”
Ninh Túc: “Muốn nó ói hết ký ức ra!”
Xung quanh cái thứ giống cây đen này có vô số các cành cây, cậu chỉ mới bẻ hai cành trong số đó đã khiến nó tạm thời mất ổn định, ký ức lập tức trở về vị trí cũ dưới sự chấp niệm mãnh liệt của nhóm học sinh.
Bắt đầu từ chỗ gần nhất, ký ức của Vương Trí Thu và những người khác đã được khôi phục lại trước, tiếp theo là các ký ức được lưu trữ trong trường cũng trở nên không ổn định.
Nhưng liệu đó có phải là tất cả?
Ở trường Thanh Nghi 4-5 năm, nó chỉ mới 4-5 tuổi thôi sao?
Nhất định không phải.
Nhất định nó có một lịch sử lâu đời, nhất định còn có vô số ký ức của người khác.
Ví dụ như, của Lăng Tiêu chẳng hạn.
Đây là quái vật ký ức mà hệ thống chuyên dùng để trấn áp Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đã quen với việc mất trí nhớ.
Từ hai điều trên đúc kết ra được một suy đoán, ký ức của Lăng Tiêu có thể đang ở trong cơ thể nó.
Ninh Túc giật giật hai “nhánh cây” kia rồi nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu như cảm nhận được điều gì đó mà quay đầu nhìn sang, ánh mắt càng hỗn loạn hơn trước.
Lúc mới đầu, Ninh Túc rất vui mừng khi tìm được hắn.
Trước giờ cậu không có khái niệm rõ ràng quá về việc thiếu hụt ký ức hay ký ức bị phân tách, mãi đến khi nhìn thấy người chơi và học sinh bị mất trí nhớ trong phó bản này, cậu mới biết chuyện đó hẳn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904368/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.