Khi Ninh Túc mở mắt ra, cậu đã ở một nơi rất kỳ quái.
Bên ngoài cửa sổ là một bề mặt hình cung màu nâu vàng khổng lồ với những vết lồi lõm, không lâu sau, cậu lại nhìn thấy những hành tinh có kích thước lớn nhỏ khác nhau từ gần đến xa trong không gian vũ trụ rộng lớn ở phía trước.
Màu xám bạc, đỏ nâu, vàng đất, xanh nước biển, xanh đậm, vô số hành tinh hoặc tĩnh lặng hoặc đang quay chậm trong vũ trụ không tiếng động vô biên.
Ninh Túc sửng sốt.
Cậu đây là, đang trong vũ trụ sao?
Ninh Túc quay đầu nhìn bên trong, bên trong có kết cấu hơi giống với một chiếc máy bay, có rất nhiều người đang ngồi lần lượt mở mắt ra.
Nhưng rõ ràng thứ có thể bay trong vũ trụ chắc chắn không phải là máy bay bình thường mà cậu biết. Đó hẳn là một loại phi thuyền mà cậu chưa từng được thấy qua.
“Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?”
“Đậu mé, đã trốn xuống tận dưới biển rồi mà còn kéo lên cho bằng được!”
“Này là ý thức hay thực thể của tôi vậy?”
“Ngày này cuối cùng cũng đến, giờ tui tự sát còn kịp không?”
“Người anh em à, cậu giết tôi được không?”
“Dừng lại! Dừng lại! Tao muốn ra ngoài!”
Ninh Túc: “…”
Ninh Túc chỉ có thể hiểu được một nửa những gì họ nói.
Từ cái đoạn muốn ra ngoài trong khi phi thuyền còn đang bay là cậu nghe không hiểu.
Dựa trên sự hiểu biết sương sương của Ninh Túc về vũ trụ, cơ thể con người không thể nào tồn tại khi tiếp xúc với chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904374/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.