Hai người dẫn Mạn Mạn đi về phía cổng của căn cứ trò chơi.
Ninh Túc nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không kéo cổ tay cậu đi sao?
Ở giai đoạn sau của thế giới ký ức, Lăng Tiêu đi đâu cũng sẽ kéo cậu theo.
Trong không gian ký ức lại càng thân thiết hơn, bây giờ tự dưng xa cách như vậy, Ninh Túc có chút không quen lắm.
Lăng Tiêu đang đi, đột nhiên bị một bàn tay nhỏ lạnh lạnh giữ lại.
Hắn không khó chịu hất nó đi, bởi vì đây là Quỷ chủ mà hắn tạo ra.
Mạn Mạn kéo tay hắn lại.
Cô bé ngày càng xinh đẹp nắm lấy một tay của hắn, tay kia nắm lấy tay Ninh Túc, sau đó chắp hai tay họ lại với nhau.
Đầu ngón tay của người mà hắn mới cầm khẽ run lên trong lòng bàn tay hắn.
Lăng Tiêu không có cúi đầu nhìn mà duỗi thẳng ngón tay rồi nắm chặt lại.
Ninh Túc bặm môi cười mím.
Con gái nhà mình đúng là quá thông minh và chu đáo.
May là cậu đã dẫn theo Mạn Mạn ra ngoài và để lại Quỷ Sinh trong không gian ký ức.
Chứ thằng nhóc Quỷ Sinh ngơ ngơ ngác ngác kia tuyệt đối không có khả năng làm được chuyện như này.
Ninh Túc: “A Phi muốn chúng ta nắm tay.”
“Con bé coi anh là ba nó, coi tôi như mẹ nó, anh biết đấy, trẻ con đều muốn ba mẹ gần gũi hơn.”
Mạn Mạn lùi về phía cánh tay còn lại của Ninh Túc, vén tóc ra sau tai, bắt chước Quỷ Sinh: “Ò!”
Lăng Tiêu cúi đầu cười nói: “Có lẽ không chỉ mỗi A Phi đâu.”
Ninh Túc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904391/chuong-158.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.