Lăng Tiêu trong không gian ký ức được tạo thành từ những ký ức, và tất cả chúng đều là ký ức hắc ám.
Hắn từng nói với Ninh Túc, ký ức của Lăng Tiêu ở bên ngoài không có nhiều, bởi vì hơn 95% ký ức là hắc ám.
Còn cậu đang hỏi, có phải 1% ký ức của hắn đã trở nên tốt đẹp rồi đúng không.
Có lẽ trong phó bản ấy, cậu đã có ý định biến chúng trở nên tốt đẹp hơn dù chỉ là 1% đi nữa.
Lăng Tiêu không trả lời, hắn ho khan một tiếng, yếu ớt đi đến bên gốc cây, ngồi tựa vào gốc cây.
Ninh Túc: “…?”
So với lần đầu tiên bước vào không gian ký ức, hai bọn họ “anh đến tôi đi” thì cú đấm vừa rồi đã coi như là nhẹ lắm rồi. Huống chi sau khi Lăng Tiêu có lại thần kinh thì hắn lại càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Ninh Túc đi tới trước mặt hắn: “Anh nói gì đi chứ?”
Tên này lại trở về với bộ dáng cà chớn như trước kia, “Hay là hôn cái nữa xem? Tôi cảm thấy kỹ thuật của chúng ta không được tốt lắm, cần phải luyện tập nhiều một chút.”
Ninh Túc: “…”
Nói ai kỹ thuật không tốt đó?
Bộ cậu đọc hàng chục cuốn tiểu thuyết ngôn tình đều công cốc hay sao?
“Em ngại à? Hay định giả ngu?” Lăng Tiêu trầm giọng nói: “Lúc Đường Tâm hỏi em giữa hai ta có gì không, em gật đầu đâu chỉ có một cái.”
“Không phải em nói với anh hai ta không phải người yêu à? Gật gật đầu là có ý gì?”
Ninh Túc: “…”
Đừng nói tên này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhoc-zombie-chi-muon-an-nhan-thoi/2904390/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.