Chương thứ hai mươi ba
...
Trang Khê ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh, còn chưa kịp đi mua một chiếc bánh kem nhỏ thì đã nghênh tiếp một người mà cậu không ngờ đến.
Buổi sáng thứ bảy này là một ngày xuân nắng đẹp hiếm hoi, sương mù trong không khí bị ánh mặt trời xua tan.
Dưới ánh nắng rực rỡ, làn da của người đến càng thêm trắng sáng và hoàn hảo.
Năm tháng dường như đã bỏ qua bà ấy, làn da của bà không có chút dấu vết nào.
Bà ấy vẫn xinh đẹp như thế, thậm chí còn đẹp hơn ngày trước nữa, giống như một đóa hoa phù dung được nuông chiều hết mực.
Giống như trong những bài văn Trang Khê từng viết khi còn bé.
Mẹ của em là người mẹ đẹp nhất trên thế giới này, bà ấy như một vị tiên hoa.
Thật ra, tuổi của bà ấy cũng không lớn.
Năm sinh ra Trang Khê, bà cũng chỉ mới có 19 tuổi.
Bà ấy không còn mặc những bộ quần áo có màu sắc tươi sáng mà mình thích khi còn trẻ, từ trên xuống dưới là những màu vàng nhạt và trắng sáng nhu hòa.
Quần áo thoạt nhìn có vẻ đơn giản nhưng lại có kiểu dáng tinh xảo làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của bà, chất liệu vải mềm mại tỏa sáng rực rỡ dưới ánh ánh nắng.
Trang Khê mím môi nhìn những tia sáng mặt trời nhảy múa trên quần áo của người phụ nữ.
"Không ngờ bây giờ mẹ còn không mở cánh cửa này được nữa đấy." Thích Tuyết Nam, mẹ của Trang Khê, rút ngón tay từ ổ khóa thông minh ra.
Quét võng mạc,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhom-nhan-vat-cua-toi-deu-la-long-ngao-thien/1416507/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.