Hứa Bảo Như không nghĩ Thẩm Độ sẽ thật sự xen vào những việc vớ vẩn của cô.
Dù đúng là mẹ cô đã bảo anh phải chú ý đến cô, nhưng với tính cách lạnh lùng của Thẩm Độ, cũng sẽ không thật sự rảnh rỗi đến mức để ý cô như vậy.
Hai người không ai nói chuyện với ai, ra tiểu khu, Hứa Bảo Như vừa nhìn đã thấy Chu Tiện.
Trong tay Chu Tiện xách theo bữa sáng, đứng bên cửa xe chờ Hứa Bảo Như, ngẩng đầu lên thấy cô đi ra từ tiểu khu, lập tức mỉm cười, anh tiến lên phía trước nói: "Nhanh vậy à."
Hứa Bảo Như cười, "Sợ anh chờ lâu."
Chu Tiện cũng cười, đưa bữa sáng trong tay cho Hứa Bảo Như, nói: "Sợ em chưa ăn sáng, nên vừa rồi đi trên đường có ghé mua."
Thật ra thì Hứa Bảo Như đã ăn sáng xong, nhưng Chu Tiện đã mua cho mình, dĩ nhiên cô khó mà nói rằng mình đã ăn rồi, cô cười nhận lấy, cảm kích nói: "Cảm ơn."
Chu Tiện cười một tiếng, xoay người mở cửa bên ghế phó lái ra giúp Hứa Bảo Như.
Hứa Bảo Như vịn vào cửa xe chuẩn bị ngồi vào, chợt nhớ đến Thẩm Độ, cô quay đầu, nhìn thấy Thẩm Độ đứng ở cửa tiểu khu phía xa xa, hai tay anh đút trong túi quần, đang nhìn họ. Vì khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ vẻ mặt của anh lắm. Nhưng Thẩm Độ luôn lạnh như băng, tóm lại vẻ mặt không tốt đẹp gì.
Hứa Bảo Như nghĩ ngợi, vẫy tay với anh, nói lớn: "Thẩm Độ, tớ đi nhé!"
Sắc mặt Thẩm Độ không dễ nhìn, anh lẳng lặng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nhu-em-hang-mong/1603123/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.